Friday, December 23, 2011

Đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ quên mình đã từng yêu nhau như thế nào






Nói thật, đôi khi cảm thấy buồn vì bản thân. Hễ không có tình yêu, bèn trở nên thực khô cằn. Muốn mộng mà không biết mộng về ai. Muốn khóc mà không biết nên rơi nước mắt cho điều gì. Như con thuyền ra đến giữa dòng thì mất lái, cứ lênh đênh trôi không biết về đâu. 




Đó. Là nỗi bơ vơ không sao nói thành lời.







.JJ.

Wednesday, December 7, 2011

Tội tình





Em là cô gái mang hài đỏ,

Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh

Bỏ hết tuổi xanh người con gái,

Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh



Anh là chàng trai mang giầy xanh,

Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần

Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.

Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.


Cô ấy là người mặc váy suông,

Là người anh thương, khiến em buồn

Là người đến trước ngày em đến.

Là người có hết được cả anh.


Còn em thì chỉ có giầy xanh,

Và những mong manh chữ Nhân Tình

Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,

Để cởi hài đỏ, để bên anh.





[Gia Đoàn]

Monday, November 14, 2011

Đêm nằm mơ phố





đêm đêm nằm mơ phố
mơ như mình quên hết
quên đi tình yêu quá vô cùng

anh như là sương khói
mong manh về trên phố
đâu hay một hôm gió mùa thu




.

Saturday, November 12, 2011

Vụn






"Mỗi người đều bận đi những ngả đường khác nhau. Nhưng tôi là một người không bao giờ chuẩn bị. Không chuẩn bị tiến lên. Cũng không chuẩn bị lùi lại."





- Đảo tường vy -

Sunday, November 6, 2011

Kẻ sống lưu vong trong quá khứ





những giấc mơ lặp lại mỗi đêm
những hố sâu trống hoác trong lòng
tất cả, vẫn cứ là như vậy




.JJ.

Monday, October 17, 2011

Thềm nhà có hoa









Sau này, hãy nhớ gửi tặng cho em một bó hướng dương. 


Và đó sẽ là sự lãng mạn cuối cùng chúng ta còn cầm giữ được.







.JJ.

Sunday, October 9, 2011

Ghi đè






Xưa thật là xưa, nàng từng ghé quán cafe nọ cùng Người Tình Số Một, cái quán đến là dễ thương với sàn tre bàn ghế gỗ đơn sơ, có guitar thùng và tiếng hát mộc. Cả hai ngồi bên nhau, chuyện trò vu vơ về vài cuốn sách. Khi chia tay Người Tình Số Một, nàng cũng đến chính quán cafe ấy, nghe guitar, hát mộc, và khóc. Bẵng đi nhiều ngày, rất rất nhiều ngày, khi quay lại, quán cũ đã không còn. Sự việc như thế vốn chẳng có gì lạ lùng nếu bạn sống ở một thành phố chuyển mình từng ngày như nơi đây. Chỉ có điều từ đó về sau, mỗi khi nhớ đến quán cafe nhỏ bé nọ, nàng buộc phải nhớ thêm Người Tình Số Một, cả nước mắt cả nỗi đau kéo dài, tựa như món hàng khuyến mại đính kèm bất đắc dĩ. Cùng với nơi chốn đã bị thời gian chôn vùi ấy, Người Tình Số Một ghi khắc trong nàng một dấu ấn mang tính duy nhất, vĩnh viễn không cách nào thay thế hay xóa bỏ được.






Vậy nên, Người Tình Số Hai thân mến, tôi mong cậu hãy tha thứ cho nàng, nếu biết rằng nàng sẽ đưa một người nào khác cùng đến những nơi đầy ắp kỷ niệm của nàng và cậu. Bởi cậu biết không, tình cảm in dấu trong lòng chúng ta bằng cách thức giống hệt cuốn băng cát-xét, và phương pháp tốt nhất để xóa bỏ nó là ghi đè. Nàng đã nỗ lực đến thế để lãng quên cậu. Không phải vì nàng không yêu thương trân trọng quá khứ, nhưng nếu như quá khứ ấy chỉ khiến nàng buồn bã, hãy để nàng quên đi khi vẫn còn kịp. Hãy để nàng chạy đua cùng thời gian, sửa chữa cảm nhận trong lòng trước khi thời gian chôn vùi tất cả cơ hội.           






Những vùng đất mù sương nơi nàng đã từng hạnh phúc vì cậu, khổ đau vì cậu, và rồi khi cậu ra đi đã nhanh chóng biến thành vết thương nhức nhối, vào một ngày nắng rạng rỡ nào đó, nhất định tôi sẽ đưa nàng tới, khiến nàng cười thật tươi, và ở lại bên nàng mãi mãi. Sau đó, nàng sẽ có thể bình yên nhớ về chúng, không còn với tư cách một vết thương, mà là một hồi ức đẹp.









.JJ.

Friday, September 30, 2011

Only yesterday was the time of our life






Anh dần cảm thấy thật nực cười khi bắt gặp bản thân đang hấp tấp lướt qua tên cậu trong danh bạ, như thể sợ rằng nếu như để ánh mắt mình chạm phải những con chữ cấu thành nên cái tên ấy, thì đồng tử của anh sẽ bị thiêu cháy mất. Những tin nhắn được lưu vào folder riêng, nơi anh biết chắc mình sẽ không bao giờ mở ra lần nữa. Anh cũng bỏ hòm mail cũ, dù việc này gây cho anh khá nhiều phiền phức. Lẽ ra anh nên xử lý đơn giản và dứt khoát hơn, dùng vài thao tác nhỏ để xóa sạch tất cả. Một lần và mãi mãi. Có điều, anh đã không làm thế. Hoặc nên nói rằng, anh đã không thể làm thế. Cậu và mọi thứ liên quan đến cậu, giống như một vết thương đã nhiễm trùng và mưng mủ, không ngừng nhức nhối hành hạ anh suốt đêm ngày, nhưng dù anh biết rõ chúng ở đó thì vẫn không sao gom góp đủ nổi can đảm để gỡ lớp băng gạc bao quanh ra mà nhìn thẳng vào, nói gì đến việc chữa trị. Anh chỉ có một cách duy nhất, đó là thỏa hiệp.        





Áp mặt vào bức tường lạnh giá, anh nói ra nỗi đau trong tim, nói cho mình anh nghe tiếng.





Tôi yêu em. Yêu em. Yêu em…





Anh tưởng tượng tiếng thì thầm đó âm vang rất lâu trong đêm tối, từng lời rã nát tả tơi. Nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có đủ can đảm để một lần nào đó, ở một nơi nào đó dù hoang vắng lạnh lẽo, nói ra cái câu anh đang giữ trong lòng. Giống như hàng ngàn tin nhắn đã được soạn. Giống như chừng ấy tin nhắn đã không bao giờ được gửi đi. Giống như nỗi đau đớn của anh, sự nhung nhớ của anh. Chúng sẽ mãi mãi nằm yên đấy, lơ lửng và lặng lẽ giữa tầng tầng lớp lớp xanh thăm thẳm của đại dương. Và cậu, người tình xinh đẹp của anh, cậu thì sẽ không cần phải biết đến tất cả những điều ấy. Vậy nên, anh sẽ im lặng. 




Cho tới khi cái chết đến mang anh đi và xoá hết dấu vết ấy trong cuộc đời vô vọng này.








.JJ.

Monday, September 26, 2011

when September ends







Hai ngàn mười một.




Đã gặp gỡ, đã yêu thương, và đã từ bỏ một người.





.JJ.




Friday, September 23, 2011

I once had a boy





tôi từng có một người tình
thường kể cho tôi nghe về tình yêu đầu tiên đã mất
em biết không, đấy chính là người anh yêu nhất
tôi chỉ cười không nói
vậy còn em?



chúng tôi đã xa nhau rồi
nhưng đến giờ câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải đáp






.JJ.

Khoảnh khắc






Tấm hình này, thực giống tuổi trẻ của tôi. Cô đơn, tự do, đầy hoài bão.




Chỉ là, dù biển có thể vĩnh viễn xanh.




Trời có thể vĩnh viễn xanh.




Nhưng con tàu ấy không thể vĩnh viễn lênh đênh giữa đại dương.




Những thiếu niên hư ảo của tôi không thể vĩnh viễn trẻ.




Thời gian vốn không thể vĩnh viễn ngừng hẳn lại ở một khoảnh khắc nào.




Giá như tôi chỉ là bức ảnh chụp. Tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời mình. Không cần quá khứ hay tương lai. Chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.




Và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, trong những tháng ngày xanh tươi ấy.












.JJ.

Thursday, September 22, 2011

Thế giới này vốn chia làm hai phần: tôi, và những người còn lại.






Cậu ạ,





Biết làm thế nào bây giờ nhỉ? Khi mà dù đã rất rất cố gắng, đôi lúc tớ vẫn thấy tuyệt vọng. Đôi lúc tớ vẫn cảm thấy mình chẳng hề thuộc về cái thế giới chết tiệt này. À không, nói là "thế giới" thì to tát quá, thế giới có tận năm châu bốn bể và đến hơn bảy tỉ người cơ mà, cái vũng con con mà tớ đang vùng vẫy và mắc kẹt đây có đáng là cái khỉ gì. Vài người lạ, vài người quen, vài người thân - chưa kể còn cứ dần dần bỏ tớ đi sạch - đấy, cái nhúm đấy, thì có đáng khỉ gì. Vậy mà tớ vẫn cứ thấy mình không thuộc về nó. Suy ra, chắc tớ là đồ loser thật rồi.





Để tớ nói cậu nghe, tớ thích những bộ quần áo đẹp, thích những mái tóc được làm cầu kỳ, thích những đôi giày cao chới với, thích má phấn môi son. Thế thì có gì là sai? Nhỉ? Dù sao cũng chỉ là sở thích - tớ vốn thích những thứ độc đáo và khác lạ. Nó chả liên quan gì đến tư cách hay nhân phẩm của tớ cả. Cũng không có nghĩa rằng tớ là kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất. Với tớ, đó chỉ là thú vui. Tớ có thể tự tin mà nói mình đàng hoàng hơn hàng ngàn đứa con gái khác trên cái đất nước này dù tớ có một mái đầu đỏ chói hay là mặc váy mười ba phân hay là bước đi trên một đôi giày platform mười hai centimet hay là mắt kẻ eye-liner đen sì. Bởi vì tớ có cái mà tớ không bao giờ đánh mất, đó là lòng tự trọng. Nó là thứ nằm sâu bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng tớ khoác trên mình, chứ không phải là bên dưới lớp quần lót bằng ren. Tớ chỉ muốn nói, các người thì biết cái đếch gì về giá trị của tôi. Những kẻ đánh giá quyển sách qua cái bìa thì có cái đếch gì đáng tự hào? Nhưng mà, có ai cần quan tâm đến cái lòng tự trọng và giá trị rẻ tiền ấy cậu nhỉ. Ai cần quan tâm khi tóc tớ đỏ váy tớ ngắn và giày tớ cao, phải không? 





Mà, thực ra thì làm một kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất cũng không tệ. Nếu tớ chỉ quan tâm đến ăn nhà hàng xài đồ hiệu và những nhu cầu nhục dục khác thì cũng tốt thôi, tớ nghĩ mình sẽ sống thanh thản và hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều. Tớ sẽ không phải đối diện với, cậu biết đấy, những nỗi buồn. Trên hết là những nỗi buồn. Những nỗi buồn mơ hồ không rõ nguyên do nguồn gốc nhưng đầy ám ảnh, đã theo tớ suốt từ tuổi niên thiếu vụn vỡ đến tận bây giờ. Cả sự cô đơn nữa. Chúng cứ ở mãi đấy, chẳng chịu đi. Không ai muốn bản thân là một kẻ cứ u uẩn suốt ngày và suy nghĩ những chuyện đẩu đâu, nhưng tớ nhớ trong tiếng Anh có một cụm từ chỉ những người có nhiều tài năng - gọi là "đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa", nên có lẽ tớ là đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa chính là nỗi buồn. Nhưng mà ai cần quan tâm đến cái món quà ấy của tớ, cậu nhỉ? Rồi thì ngưỡng vọng của tớ, khát khao của tớ, chẳng ai hiểu cả. Khi tớ cố nói cho một ai đó ở-thế-giới-bình-thường nghe, một là họ không hiểu, hai là họ cho rằng tớ bị điên, ba là họ cười nhạo tớ. Thế là tớ cứ gói dần gói dần tâm tư lại, không chia sẻ cho ai nữa. Nobody wants to be lonely. Nhưng tớ không còn lựa chọn nào khác. 





Thật sự là rất khó, rất rất khó để tìm ra đồng loại giữa cái cuộc đời mênh mông rộng lớn này. Tớ đã thử, và toàn là thất bại. Nên giờ tớ bỏ cuộc rồi, chẳng tìm kiếm nữa đâu. Giá như có cái máy phát hiện đồng loại của giáo sư X ngoài đời thì tốt biết mấy, tớ đã ước như thế đấy. Bởi biết đâu chúng ta là X-men cậu ạ - vẻ ngoài giống loài người nhưng ưu việt và siêu đẳng hơn ha ha. Chúng ta là cuốn giáo trình bậc đại học còn nhân loại chỉ là một quyển sách cấp hai thôi, nên cho dù chúng ta có cố gắng đến mấy cũng không thể khiến họ thông hiểu được, trái lại còn làm cho họ e sợ. Tốt hơn hết hãy từ bỏ và đóng giả làm một quyển sách cấp hai, chẳng hạn vậy. Cho dù điều đó có khiến chúng ta mệt mỏi đến đâu chăng nữa.





Thỉnh thoảng tớ lại nghĩ, thôi mặc kệ, buông xuôi cho nhẹ đầu. Từ giờ tớ sẽ chỉ mặc những bộ quần áo may hàng loạt đến công ty như bao người, đi những đôi giày ba centimet không có gì nổi bật như bao người, sống yên ả nhàn nhạt như bao người, nói năng cư xử và tỏ-ra mình đang suy nghĩ như bao người, bận tâm về những điều đơn giản như bao người, cứ thế thong thong thả thả mà qua ngày. Tớ đã nghĩ tớ nên như thế và tớ sẽ như thế. Nhưng không, không đâu, đấy không phải buông xuôi. Chính như thế mới là thứ tớ phải vật lộn đến kiệt sức để trở thành. Tớ căm ghét điều ấy. Tớ căm ghét cái thế giới bốc mùi mà tớ đang buộc phải chung sống ấy. Họa bì. Phải, tớ chỉ là đang họa bì. Tớ chỉ muốn là chính tớ, chỉ có thế mà sao khó khăn đến vậy?





Cậu biết không, tại sao mà tớ cứ ước mình trẻ mãi? Bởi vì khi tớ còn trẻ, tớ không cần phải giấu giếm những chuyện điên rồ của mình. Không cần phải ngại ngần trước ánh mắt của người khác. Tớ sẵn sàng nói to lên rằng tớ đếch quan tâm. Nhưng thời gian đã tước khỏi tớ sự can đảm ấy. Thật là buồn, vì dù điên rồ đến đâu, tớ vẫn cứ là một phần của cái thế giới này. Và đang từng ngày khuất phục trước nó. Tớ ghét như thế. Ghét đến muốn chết đi được.  





Thế giới này khiến tớ tuyệt vọng lắm, cậu biết không?









.JJ.

Thursday, September 15, 2011

Vàng phai đi mùa thu, để lá hoa bớt phiền muộn






Quả là buồn khi tôi đã bắt đầu kể về cậu bằng thì quá khứ. 




Mọi thứ chẳng hiểu sao lại cứ như vậy, trượt ra khỏi tầm tay và khi người ta từ bỏ hi vọng thì rất nhanh sẽ trở nên xa xăm như một câu chuyện xảy ra vào kiếp trước.




Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến cậu, cậu ạ. Nhưng đó đã không còn là cảm giác kiệt quệ của những cơn đau dạ dày quặn thắt như xưa nữa. Chỉ là một khoảng trống vắng và hoài niệm rất mơ hồ, tựa như khi nhìn ngắm buổi hoàng hôn sắp tắt. Buồn cười thật đấy, tôi đã già đâu, thế mà sao cứ thấy mình giống một kẻ gần đất xa trời đang ngồi hồi tưởng lại về quãng đời tuổi trẻ đã qua vậy nhỉ. 




Người ta bảo, mọi cuộc gặp gỡ đều mang một ý nghĩa nào đó. Không biết cuộc gặp gỡ của chúng ta có ý nghĩa gì? Tôi còn chưa kịp biết. À, có lẽ là để cho tôi tỉnh ngộ, rằng thực ra thì làm gì có thứ gọi là "định mệnh" ở trên đời, phải không?  




Suy nghĩ mãi về những điều này, rồi đến lúc chợt cảm thấy thật vô nghĩa. 







.JJ.

Wednesday, August 24, 2011

Chóng quên






Thật ra, không được trải nghiệm những chuyện tình đẹp cũng là điều hay, như thế sẽ không cần quá đau khổ khi chúng biến mất. Phải ghi nhớ cái gì quá lâu, đối với tôi cũng là một dạng tan nát và tuyệt vọng.




Quên đi được là tốt hơn cả.







.JJ.

Tuesday, August 23, 2011

Viết nhân sinh nhật bố




Mỗi khi nghĩ về bố tôi, về con người với hình hài vì phải trải qua rất nhiều dày vò của cuộc đời nay đã trở nên gầy gò bé nhỏ và già cỗi, trong tôi lại trào lên một sự mỏi mệt rã rời. Đó, là sự mỏi mệt của nỗi thương cảm.




Tôi không thường nói chuyện với bố, không phải vì tôi không muốn, mà đó dường như là một quy luật bất biến với nhiều lý do. Tôi cũng chỉ giống những đứa trẻ bình thường, khi lớn lên, dần dần theo bản năng sẽ khép lại thành những ốc đảo của riêng mình, với những mối bận tâm riêng tư, những phiền muộn không thể nói. Vả chăng, câu chuyện giữa một đứa con gái với người cha, có khi nào lại sẽ trở thành một cuộc tâm sự đến tận cùng? Tôi vẫn cố gắng hết khả năng của mình để nói chuyện với ông, nhưng tôi biết, như thế là không đủ. Vậy mà tôi cũng bất lực, chẳng thể làm gì khác hơn được.




Thi thoảng, bố cũng kể tôi nghe về những lo lắng của mình. Thường là về chúng tôi, như mọi bậc cha mẹ khác. Tôi nghe, và thấy buồn, ở tuổi này rồi ông vẫn chưa được một lúc nào thảnh thơi. Làm người sao mà khổ sở quá. Thế nên tôi lại càng giấu kỹ những tổn thương của bản thân, để ông không phải băn khoăn thêm nữa. Đôi khi chúng ta cứ vì quá yêu thương mà buộc phải khép kín tâm tư trước đối phương như vậy.




Tôi rất sợ phải hình dung về nỗi cô đơn của bố mỗi lần bắt gặp ông ngồi một mình bên cửa sổ, bên bàn nước, hay trước chiếc tivi. Hoặc tưởng tượng ông đang quanh quẩn ra vào trong căn nhà im tiếng người, tôi đi làm, em tôi đi học, mình ông lụi hụi với đám sách vở của đứa con trai nhỏ, rồi lại lo lắng mớ rau cân thịt chuẩn bị bữa ăn. Lúc nào cũng thui thủi một mình. Cái dáng một mình đến tội. Đến xót xa. Đến muốn rơi nước mắt. Người ta rốt cuộc sẽ cảm thấy gì, khi đã sống qua ba phần tư thế kỷ, vật lộn gần trọn kiếp người, và rồi vẫn cô đơn đến thế? Sẽ như thế nào nếu như một ngày kia tôi không còn ai để có thể nói ra những điều đau đáu trong lòng? Sẽ như thế nào?




Khi nghĩ về tất cả những điều đó, tôi bỗng nhiên thấy sợ hãi. Đó chính là tương lai của tôi, một tương lai với ngôi nhà tầm tầm trong một con hẻm tầm tầm và những đứa con tầm tầm không có gì nổi trội đáng để tự hào và những gánh nặng chẳng khi nào có thể cất khỏi vai. Và tài sản lớn nhất là nỗi cô đơn không cách nào chia sẻ.




Người ta cứ sống, chỉ để nhận lấy một cuộc đời như vậy hay sao?






.JJ.

Monday, August 22, 2011

Never been loved








em biết không,




Chúa đã bỏ loài người




Phật đã bỏ loài người




vậy thì tình yêu, liệu sẽ cứu chuộc được điều gì?









.JJ.

Siêu thị tình yêu








Em sao thế? Tôi gọi lại cho Thiên Thiên, nghe đầu dây bên kia lặng phắc, không một tiếng động, như thể cô đang ở trong một căn phòng kín.




Em mệt qúa. Mình chia tay đi. Vẫn giọng nói thong thả buổi sáng, Thiên Thiên trả lời tôi. Dừng lại một chút, cô nói như thở dài.




Đã bao giờ em nói là yêu anh đâu.




Đáng lẽ còn nhiều điều tôi có thể hỏi, nhưng tôi đã buông máy. Chẳng phải là lần đầu tiên tôi có những mối quan hệ kiểu này, cũng chẳng phải là lần đầu tiên những cô gái kiểu này muốn rời xa tôi. Có thể họ khác Thiên Thiên ở chỗ là họ sẽ đến cám ơn tôi vì tôi "rất tốt, đã cho họ một thời gian thật đẹp", nhưng (điền vào đây 1000 lý do) mà họ buộc phải rời xa tôi. Cũng có loại người đơn giản nói thẳng "em có người khác". Tình yêu chưa bao giờ được hay bị đem ra làm lý do. Có ai đem những thứ biết thừa là vô lý ra giải thích bao giờ.




Cho nên, tôi chẳng cần nghe Thiên Thiên nói đến ngàn lẻ một lý do kia làm gì. Tôi chưa bao giờ níu giữ bất cứ cô gái nào, bất cứ ai. Chúng tôi như những khách hàng trong siêu thị, ngắm nghía, ướm thử và chọn lựa. Vui vẻ và hờ hững. Hững hờ vui vẻ.




Cảm giác trống rỗng mà tôi đang trải qua này hẳn giống với khi nhìn món hàng ưa thích bị người ta đưa đi mất, nhận ra rằng trong suốt qúa trình thử, ướm, chọn lựa đó, tôi lại không đem theo tiền. Và tôi biết trước kết cục là mình sẽ đi khỏi siêu thị vui vẻ đó với hai bàn tay trắng, thậm chí không có được một viên kẹo để ngậm. Tôi không phải là các bà các cô để tìm sự vui sướng trong lúc lang thang nhìn ngắm những thứ không thuộc về mình. Tôi cũng không vào siêu thị để dạo chơi. Nhưng rốt cuộc tôi lại quên mất mình đã muốn tìm cái gì. Và rồi cũng chẳng quan trọng nữa khi tôi không có một xu dính túi. Mọi việc nghe buồn cười một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả là sự phung phí thời gian, công sức và cả cảm xúc một cách đáng ngạc nhiên.




Chúng tôi không yêu nhau. Thật sự giản đơn. Ắt hẳn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi một mối quan hệ như vậy tan vỡ.





Bước ra. Nhún vai. Nhìn xe chạy. Rồi quên.








- Ngủ dưới vòm cây/Lam Thiên -

Monday, August 15, 2011

Nắm tay nhau và nhảy khỏi chuyến tàu






Thì thôi vậy, chúng ta vốn dĩ là không cần có nhau.
Chúng ta sẽ không nắm tay nhau nhảy khỏi một chuyến tàu đâu, không thể.

Thì thôi vậy, em sẽ nghĩ xem.



- Ngủ dưới vòm cây - Aster







Không còn gì cả, ngoại trừ âm thanh của sự trống rỗng. Cứ vang mãi vang mãi vang mãi không thôi.





Anh có nghe thấy không?







.JJ.

Những buổi sáng







Khi cơn buồn ngủ chưa thực rời đi. Tâm trí còn mơ hồ lẫn lộn. Đó, chính là lúc lòng thành thật nhất. Và cũng yếu đuối nhất.





Sáng nay, cuộn mình trong tấm chăn mỏng. Đã rất muốn khóc vì ý nghĩ chúng ta rồi sẽ quên nhau.







.JJ.

Friday, August 12, 2011

Anh như ngọn sóng triều dâng






. Sau này, chắc chắn khi nghĩ lại về buổi tối ngày hôm đó, thứ tôi còn nhớ rõ nhất sẽ chỉ là tiếng mưa rơi. Trận mưa dữ dội của tháng tám, như đoạn kết của mùa hè. Một lần nữa, mùa hè của tôi lại đến và đi theo cách ấy. Đến và đem đến, rồi lấy đi khi ra đi.





Lẫn trong âm thanh ồn ã đến nhức tai của mưa đập lên nóc tôn, là giai điệu của Impossible.





tell them I was happy
and my heart is broken
all my scars are open
tell them what I hoped would be
Impossible
impossible
Impossible
impossible

hãy nói cho họ biết em đã từng hạnh phúc
nhưng giờ đây trái tim em đang tan vỡ
mọi vết thương bỗng há miệng trở lại
hãy nói cho họ hiểu về những điều em đã từng ao ước
rằng tất cả chỉ là vô vọng
chỉ là vô vọng mà thôi








. Quỳnh kể cho tôi nghe một chi tiết trong cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc hôm trước. Rằng một người phụ nữ sẽ phải đi qua nhiều đợt thủy triều mới có thể tìm thấy bến đỗ của mình. Và một người đàn ông, anh ta sẽ là đợt thủy triều của nhiều người, trước khi trở thành bến đỗ của ai đó.





Cậu. Là ngọn sóng triều dâng của tôi.





Nhưng đợt thủy triều ấy, rất nhanh đã rút đi mất rồi.











.JJ.

Sunday, August 7, 2011

Tình yêu của một người sắp chết

.hoang mang tựa như bước đi trong rừng thẳm.





Ngày xưa, mà thực ra thì cũng không xưa lắm nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác là chuyện của kiếp trước, có một kẻ thường nói với mình, anh ta không còn nhiều thời gian, cho nên đừng chơi đùa nữa.



Lúc đó mình chỉ cười.



Rồi thì xa nhau.



Bây giờ, chuyện cũ hình như sắp lặp lại. Lần này người không còn nhiều thời gian, là mình. Nghiệm ra, trên đời này không có gì là ngẫu nhiên hay vô nghĩa. Luật nhân quả là có thật. Có điều, chẳng hiểu sao cứ ứng vào mình.



Nhưng không tha thứ được thì vẫn cứ là không tha thứ được, ha ha.







.JJ.

Lập thu








. Ngay khi tôi vừa than nóng, trời đất đã tặng cho tôi một trận mưa thật to thật to. Âm thanh của nước rơi xuống từ thinh không là thứ âm thanh trong lành nhất mà tôi từng được biết. Chẳng hiểu sao cứ khiến tôi buồn.






. Chẳng phải đợi tới lúc bị chia lìa bằng khoảng cách địa lý. Chúng ta đã mất nhau, ngay tự trong lòng. Không thể sửa chữa. Không thể níu kéo. Mà cũng không thực cần thiết. Tôi cứ hát mãi hát mãi bài hát ấy. Why do all good things come to an end? Tại sao? Tại sao?






. Đối với một kẻ không biết hài lòng như tôi, cảm giác không cần dựa dẫm hay kỳ vọng vào ai đó về mặt tình cảm thực là một sự thanh thản khó tả. Giá cứ sống được mãi như thế. Đôi khi có thể hơi cô đơn, nhưng cho đến cuối cùng, tôi sẽ nhận được một trái tim bình tĩnh.






. Tiếng mưa ồn ào như muốn cách ly tôi với thế giới bên ngoài. Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa. Lúc này tôi chỉ cần thêm một chút dũng khí. Chỉ một chút thôi, để vứt bỏ. Để buông tay.








Ngày hội vui đã tàn rồi

mà mình thì, cũng chẳng hề buồn lắm








.JJ.

Sunday, July 31, 2011

Phải có một trái tim tích cực để yêu thương (*)

(*) tiêu đề thuộc về Yên






Trong một ghi chú nhỏ trên trang cá nhân, Yên bảo, một mối quan hệ tốt là mối quan hệ không ảo tưởng về đối phương. Anh ta cũng thường nói với tôi, đừng kỳ vọng quá nhiều vào điều gì, và có vẻ anh ta là kẻ nói được làm được.



Tôi luôn ý thức rõ điều đó. Nhưng tôi lại là một kẻ quá dễ bị bóp nghẹt bởi những ảo tưởng không được đáp ứng của bản thân. Tình cảm của anh ta không thể thỏa mãn tôi. Không thể đủ đầy tôi.




Sự lo lắng của tôi, anh ta chẳng cách nào hiểu nổi. E rằng vĩnh viễn sẽ là như thế.




Cho nên vào lúc này, chợt nảy sinh sợ hãi.




Đến mức đã nghĩ đến việc bỏ chạy.







.JJ.

Monday, July 25, 2011

Nụ hôn cuối




có vị của một điếu thuốc

đắng

và buồn







(First Love - Utada Hikaru)

Thursday, July 21, 2011

Tháng Bảy







Chẳng nhớ chính xác từ bao giờ, nhà tôi lúc nào cũng có người. Bạn gái, em trai, bố, thi thoảng có thêm sự góp mặt của mẹ. Điều đó không hẳn tệ, vì dù sao đó đều là những người tôi yêu quý, có thể chuyện trò đùa nghịch hết sức thoải mái vui vẻ. Họ giữ tôi về với bữa cơm gia đình sau giờ làm. Cùng xem và bình luận về một bộ phim, một ca khúc, một chương trình tivi. Có ai đó để tôi quát mắng. Và ai đó để quát mắng tôi. Những sợi dây giữ chặt tôi với cuộc đời, giữa dòng chảy ồn ào xô bồ của đô thị đơn côi này.




Nhưng đôi lúc, tôi chợt nhớ nhung cái cảm giác của một buổi sáng thứ bảy, khi tôi thức dậy một mình, ra khỏi giường mở máy tính, chọn lấy một bản nhạc không lời, rồi cứ thế yên lặng nhìn ra khoảnh ban công đầy nắng. Âm nhạc như nước tỏa lan. Bước chân trần giẫm lên nền gạch không phát ra tiếng động. Con mèo vàng béo ú nằm cuộn tròn dưới gầm bàn. Tiếng rù rù của máy tính. Hoặc trong đêm tối nằm đọc một cuốn sách. Những lúc ấy, sự tĩnh lặng của cô đơn mới thật bình thản làm sao.




Thế nên tôi nghĩ, có lẽ cuộc sống thật công bằng và tốt bụng khi gửi đến cho chúng ta mọi thứ trái ngược nhau. Tỉ dụ như mưa và nắng, đêm và ngày, nỗi buồn và niềm vui, đau đớn và hạnh phúc, cô đơn và không cô đơn. Sau rốt, cái mà chúng ta có được, chính là bài học về cách trân trọng tất cả. Yêu thương tất cả.




Kể cả nỗi cô đơn.





.JJ.

Monday, July 18, 2011

Những điều giản dị







Đó là khi tôi đang nghĩ về cậu ta. Và điện thoại rung lên. Tin nhắn.





Ngủ đi thôi. Ngủ ngon nhé.





Hạnh phúc mới thật bé nhỏ và giản dị và đầy tràn biết là bao.




^^




.JJ.

Sunday, July 17, 2011

Lẩm nhẩm






Bởi vì thành phố này chẳng có gì
Bởi vì em chẳng còn gì
Anh hãy cho em
Một tình yêu
hoàn toàn không che đậy




.TTL.

Wednesday, June 8, 2011

Tháng Sáu






Buổi sáng đẹp trời tháng Sáu, nhận được tin nhắn từ một số máy cũ.




Tôi nhớ em.




Chỉ vậy thôi, cũng đủ đem đến một đợt sóng xáo trộn đầy phiền muộn trong lòng. Những tình cảm cũ chưa kịp tan biến hết, những nỗi nhớ đứt quãng hoặc tức thời, chúng lẩn quất trong ánh nắng sớm, khiến lồng ngực không ngừng nhoi nhói đau.






.JJ.

Friday, May 27, 2011

Cơn đau dạ dày lúc bốn giờ chiều






Cứ âm ỉ và buồn bã mãi không thôi, khiến tôi cảm thấy mệt nhoài. Hơi nóng và ánh sáng của mặt trời mụ mị ngoài lớp kính. Đừng để bị đánh lừa, tôi tự nhủ. Đó chỉ là một cơn đau dạ dày mà thôi.




Việc của tôi chỉ đơn giản là phớt lờ nó đi.




Nhất thiết phải phớt lờ đi.





.JJ.

Thursday, May 26, 2011

Đi




Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.


Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện.


Những chuyến đi như vậy sẽ cũng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giới này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi.


Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm.


Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến được đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.


Không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.



- Phan Ý Yên -





Có một giai đoạn, tôi trở nên chán nản mọi thứ, kể cả những chuyến đi. Dường như mọi sinh khí đã bị hút cạn bởi sự nặng nề chồng chất trong lòng và nỗi chán chường u uẩn không thể xua tan. Chúng khiến tôi chìm đắm đến lạ kỳ, như thể một con cá quen sống trong tầng nước sâu, bị đè bẹp bên dưới hàng trăm hàng ngàn ga-lông nước, chỉ còn cách ở mãi trong đó mà yên lặng bơi vẩn vơ.




Giữa khoảng lặng ấy, đôi khi, tôi cố hình dung về những con đường, về cảm giác nắng tạt qua mặt, gió phần phật sượt qua người. Về những đỉnh dốc hun hút tôi chưa từng tới. Về ánh trăng vằng vặc trên con đèo đêm tôi chưa từng ngắm nhìn. Cốc cafe ngồi uống giữa đường tôi chưa từng được nếm. Bờ biển xa lạ. Vùng đất không cùng ngôn ngữ với tôi. Và rồi tôi nhận ra, tất cả những điều ấy - những thứ từng khiến tôi mê say nức lòng mỗi lần nhắc đến, đã không còn hiệu lực kêu gọi tôi nữa. Buồn làm sao.




Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Chưa bao giờ tôi thấm thía câu hát này đến như vậy. Phải, bởi nỗi buồn vốn không phải là một loại hành lý để tôi có thể giả vờ bỏ quên ở đâu đó rồi nhẹ nhàng ra đi. Trái lại, tôi cứ buộc phải kéo lê nó đi theo mình đến khắp mọi nơi. Tôi sẽ trở thành kẻ lữ hành lỉnh kỉnh phiền toái nhất, luôn cáu gắt âu sầu vì đống đồ đạc phía sau lưng, chẳng còn hơi sức đâu thưởng thức cảnh vật hai bên đường. Một chuyến hành trình như thế, tôi hoàn toàn không muốn tham gia.




Nhưng một ngày, tôi bỗng nghe thấy đâu đó trong lòng vang lên tiếng thúc giục, đi thôi, đi thôi nào. Đến lúc rồi, tôi nghĩ. Đã đến lúc có thể đặt chiếc va li nặng nề kia xuống và lên đường rồi.




Dù rằng như thế, chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.




Không bao giờ còn có thể nữa.






. JJ .

Thư tháng Năm




Tháng Năm đến, nhẹ tựa bước chân trần





Dương viết thư cho tôi, từ biển. Trong thư Dương nói, cậu không cần cố vui, cũng đừng cố mạnh mẽ. Hãy cứ buồn bã đi. Hãy cứ yếu mềm đi. Nhưng hãy cứ tiếp tục đợi chờ và đừng thôi tìm kiếm. Đừng đánh mất hi vọng.





Cậu biết đấy, Dương viết, không phải hạt mầm nào cậu gieo xuống cũng có thể an nhiên lớn lên thành một cái cây khoẻ mạnh. Sẽ có hạt chẳng nảy mầm. Sẽ có hạt nảy mầm rồi mà chết yểu. Sẽ có hạt đã nảy mầm đã lớn lên nhưng bị gió mưa bẻ gãy. Đừng bỏ cuộc. Để trái tim bình phục lại, rồi hãy tiếp tục gieo hạt nữa đi. Chắc chắn sẽ đến một ngày cậu có được cái cây của riêng mình. Bóng mát của riêng mình. Một cái cây sẵn sàng cho cậu dựa vào và nghỉ ngơi.





Tôi đọc thư của Dương xong, không khóc nổi. Thư tháng Năm có mùi của gió biển. Tôi nhớ đến bàn tay dịu dàng của Dương. Chúng tôi không thể nắm chặt tay nhau như những ngày xưa cũ nữa, nhưng sự dịu dàng ấy vẫn lưu lại quanh đây.





Ừ thì tớ sẽ lại tìm một mảnh đất mới, gieo một cái hạt mầm mới, rồi lại hi vọng, Dương ha.







.JJ.

Why do all good things come to an end?





Cái nắm tay trong buổi đêm chất chứa đầy hoang mang và sợ hãi hôm ấy đã khiến tôi nhầm tưởng đó là một người đàn ông dịu dàng. Đã nảy sinh hy vọng có thể nương tựa vào con người này.




Hơi ấm từ bàn tay anh ta vẫn còn ghi dấu đâu đó sâu trong tiềm thức của tôi. Nhưng sự dịu dàng ấy thì đã không còn nữa.




Tất cả luôn luôn chỉ là ảo tưởng của riêng tôi. Một giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào và không có thực, tan đi như bụi trong gió.





Traveling I only stop at exits

Wondering if I'll stay

Young and restless

Living this way I stress less

I want to pull away when the dream dies

The pain sets in and I don't cry

I only feel gravity and I wonder why

Flames to dust

Lovers to friends

Why do all good things come to an end

Flames to dust

Lovers to friends

Why do all good things come to an end

come to an end come to an

Why do all good things come to end?

come to an end come to an

Why do all good things come to an end?



.JJ.

Just can't get enough


"Tôi nhắm mắt lại. Tỉnh ra lại buồn." - Bara no tameni -





Vậy đó. Giá như đây là một nỗi đau tiểu thuyết. Giá như đây là một bộ phim truyền hình bi kịch dài tập. Giá như tôi chỉ là người xem. Vậy tôi sẽ chỉ cần rỉ ra một chút nước mắt cho số phận quá đỗi hẩm hiu của nhân vật chính, rồi thôi, an tâm lên giường đi ngủ. Ngày mai khi thức dậy, có lẽ tôi vẫn sẽ nhớ đến nỗi buồn ngày hôm qua. Nhưng chỉ đến thế mà thôi. Đó không phải điều quá quan trọng. Tôi sẽ an ổn mà sống tiếp cái cuộc đời tẻ nhạt này.




Tiếc thay, tôi lại đang phải đóng vai chính trong một bộ phim bi kịch dở hơi lạt nhách do chính mình viết kịch bản. Bộ phim không có khán giả. Thế nên chẳng ai buồn xót thương tôi. Chẳng ai rỉ cho tôi dù chỉ một chút nước mắt. Và mỗi khi bình minh đến. Mỗi khi ấy. Là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong ngày.






.JJ .

Tuesday, May 10, 2011

Không thích mùa hè


.hình của em For chụp.





Tôi không thích mùa hè. Có quá nhiều chuyện đã đến trong mùa hè. Những khởi đầu tươi tắn và hứa hẹn, những tình cảm nồng nhiệt thắm thiết. Những bàn tay nắm lấy nhau cho rằng sẽ không buông rời.




Đầu hè dường như có quá nhiều thứ để bắt đầu. Tạo mới. Thay đổi. Vươn lên. Tỏa sáng. Bất chấp cái nóng thiêu hun hung bạo. Định mệnh cho con người là tiến đến phía mặt trời hoặc bị đẩy về phía mặt trời. Định mệnh của tôi là mơ những giấc vĩnh cửu cho mùa hè. Những giấc mơ không nằm giữa bốn bức tường với quán xá và máy lạnh, mà lộng gió ở một đỉnh của cao xanh, nằm đâu đấy trên một tầng không vĩ đại nhất, là giấc mơ mà mọi thứ là tuyệt đối. Tuyệt đối trẻ. Tuyệt đối nhiệt huyết. Tuyệt đối buồn. Tuyệt đối bạn bè. Tuyệt đối yêu cộng tuyệt đối tin.




Tôi không thích mùa hè. Những gì mùa hè đem lại thường khiến tôi bấy giờ yêu mê say. Yêu đến ngất ngây. Yêu như đã nhìn thấy trước một sự tan vỡ mà vẫn chối từ. Ánh mặt trời chói lòa khiến bản thân cũng trở nên chói lòa. Đi dưới nắng quá nhiều muốn đơn côi lạnh lẽo cũng không thể. Cứ thế mà gần gũi, mà yêu đương. Cứ thế mà thiêu đốt tâm tình bằng lửa nắng. Nhưng vì thế một khi mùa hè trôi qua, những khởi đầu dẫn tới kết thúc, sự hụt hẫng có thể ví như tỉnh dậy vào lúc bình minh và trên gối có vệt nước mắt của ngày niên thiếu. Đã mất rồi. Đã mất rồi. Đến cả ký ức cũng đã mất. Chỉ còn những xúc cảm mơ hồ mà sắc nét, không thể gọi rành rọt tên nhưng lại chất chứa đến ngột ngạt. Chỉ còn lại những xúc cảm gần nghĩa với ám ảnh, như là tỉnh giấc khỏi một mộng mị để bước vào số nhiều mộng mị khác.




Tôi không thích mùa hè, bởi vì mùa hè đến và đem đến, rồi lấy đi khi ra đi...







.K.

Wednesday, April 27, 2011

Blue blue blue






Dương ơi,




Tối qua, tớ đã đi ngủ cùng với một nỗi buồn màu xanh thẫm. Khi thức dậy, nó vẫn nằm ngay ngắn bên cạnh tớ. Buổi sáng mơ hồ trong tiếng mưa khe khẽ, cứ thế mà tan ra thành triệu triệu mảnh nhỏ.




Tối qua, tớ đã nghĩ mình có thể chết đi được. Khi cơ thể tê liệt. Khi trái tim dường như ngừng đập, hoặc giả, cường độ co thắt quá lớn, gây ra những đợt tức thở khủng khiếp. Khi từng cơn buồn nôn cứ dâng lên cuồn cuộn. Vết thương mới không quá sâu, nhưng nó nhắc tớ nhớ lại tất cả những vết thương trong quá khứ. Chồng chất chất chồng, đau ghê lắm, Dương ơi. Đến mức tớ thậm chí không thể kêu rên lên nổi. Chỉ còn biết nằm im trong bóng tối, hít thở những hơi ngắn và khó nhọc như một kẻ sắp lìa đời. Nước mắt ứa ra, lạnh ngắt. Tớ nhớ đến Dương. Tớ khao khát làm sao có cậu ở bên, đặt tay lên trán tớ, vuốt tóc tớ, ôm lấy tớ và bảo, không sao, đã có tớ ở đây. Giống như ngày xưa. Nhưng không còn được nữa rồi. Cậu đã đi xa quá rồi. Tớ chỉ còn có một mình thôi. Chỉ còn có một mình thôi. Chống chọi với tất cả thế gian này. Chống chọi với tất cả đổ vỡ này.




Tối qua, tớ đã bị đè bẹp bởi những thứ đó. Giữa đêm tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần. Không biết bao nhiêu lần mong ước mình có thể cứ thế ngủ luôn. Vậy mà rốt cuộc, tớ vẫn phải thức dậy, đối diện với ánh sáng của một ngày mới. Năm giờ sáng, tớ nghe thấy tiếng mưa rơi. Không có bản nhạc Kiss the rain nào hết. Chỉ có tớ, đang tan ra thành triệu triệu mảnh nhỏ, cùng với nỗi buồn xanh thẫm này.




Ảo tưởng này. Thương thân này.











.JJ.

Monday, April 25, 2011

Thiệt







Nói cho oai oách vậy thôi.


Thiệt ra vẫn còn muốn nắm tay.


Muốn ôm.


Muốn hôn.


Nhưng mà vậy thì sao chứ?


Hở?

Không thể nôn nóng





Hôm trước rảnh rỗi, ngồi coi lại cuốn Kitchen của Banana. Trong đó có một câu nhân vật chính tự nhận xét, rằng cô ấy là kiểu người đã yêu thì cắm đầu cắm cổ vào yêu. Tôi nghĩ mình cũng thế. Ừ đấy, cắm đầu cắm cổ.




Em T. bảo, tình cảm là một vấn đề rất không thể nôn nóng. Tôi hiểu. Nhưng từ hiểu đến làm được lại là hai chuyện cách nhau rất xa. Tôi luôn tự dặn mình, không thể nôn nóng, không thể nôn nóng được. Nhưng tình cảm của tôi giống như xăng ấy. Một khi xăng đã bén lửa, ai sẽ bắt nó cháy cầm chừng được cơ chứ. Có điều, xăng giờ đắt quá, nên nhìn xăng cứ cháy phừng phừng thế lại không tránh khỏi nảy sinh sự tiếc rẻ, xót xa. Xăng dầu là tài nguyên hữu hạn của quốc gia, nếu đem đốt bừa bãi chẳng vì mục đích gì thì sẽ rất lãng phí, đúng không?




Tôi nghĩ lan man mãi. Trong khi đó, xăng vẫn cứ cháy. Tôi vẫn cứ xót xa. À, cả sợ nữa. Vì cháy xăng dễ gây nổ lắm. Nhỡ mai nổ banh xác thì biết làm sao đây? Quả nhiên, tình cảm là một vấn đề rất không nên nôn nóng.




Còn hiện tại thì tôi đang buồn ngủ. Câu chuyện đời tôi lúc nào cũng chỉ nhảm nhí thế thôi, ha ha.






.JJ.

Monday, April 18, 2011

Tháng Tư





Tháng Tư về, gió chưa hát mùa hè, nhưng tôi đã bắt đầu thấy nhớ nhung những giấc mơ nào xa lắm. Về hoa loa kèn trắng tinh khôi, về Hà Nội những ngày bỏng nắng, và về chúng ta. Làm sao cho tôi được quay về ngày đó, được bạn chở đi trên chiếc xe máy cà tàng xuôi dọc theo các con đường hối hả của thành phố mới quen, nói đủ các thứ chuyện vẩn vơ trên đời. Bạn có nhớ không? Tuổi trẻ của chúng ta ở đó. Tuổi trẻ của chúng ta đã có những ngày tháng đó. Chúng ta đã từng nghe thấy tiếng khóc thanh xuân nhói lòng của nhau, giữa lúc đô thị lên cơn sốt hầm hập. Tôi sẽ không quên. Sẽ không bao giờ quên. Rằng chúng ta đã có một mùa hè như thế.




+




Thỉnh thoảng tôi cũng muốn viết về Hà Nội. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn nói cho em biết, rằng đôi khi, chỉ gọi tên Hà Nội thôi, tôi đã thấy chùng lòng. Không phải nơi chôn rau cắt rốn, không phải nơi gắn bó tuổi thơ, Hà Nội đối với tôi chỉ giống như người chủ nhà đối với tên khách trọ. Nhưng tôi đã phải lòng cô chủ nhà ấy, từ lúc nào không hay. Vào một buổi sáng mùa đông đi làm, ngắm nhìn màn sương mờ mờ giăng trên các nóc nhà xiêu vẹo biển quảng cáo. Vào một buổi tối mùa hè an nhàn, ngồi cạnh bạn bè, hít hà hương cà phê thơm nồng tỉnh thức. Vào một buổi đêm khuya sau cơn mưa, xách xe ra khỏi nhà, chạy lên Bờ Hồ trà đá, tận hưởng vẻ yên tĩnh của một thành phố ngủ say. Vào một ngày hoa sưa nở. Vào một ngày loa kèn bỗng trải trắng các thúng hoa rong ven đường.




Tất cả tất cả, tôi cứ yêu Hà Nội dịu dàng như thế. Như một gã si tình yêu một nàng thơ. Dù rằng, nàng thơ ấy chẳng bao giờ là của tôi, em ạ.




+




"Tiếc quá, mùa loa kèn thì ngắn mà hạ lại chóng tàn."




Nhưng em, tôi vẫn yêu loa kèn, nhiều lắm.






.JJ.