Monday, August 22, 2011

Siêu thị tình yêu








Em sao thế? Tôi gọi lại cho Thiên Thiên, nghe đầu dây bên kia lặng phắc, không một tiếng động, như thể cô đang ở trong một căn phòng kín.




Em mệt qúa. Mình chia tay đi. Vẫn giọng nói thong thả buổi sáng, Thiên Thiên trả lời tôi. Dừng lại một chút, cô nói như thở dài.




Đã bao giờ em nói là yêu anh đâu.




Đáng lẽ còn nhiều điều tôi có thể hỏi, nhưng tôi đã buông máy. Chẳng phải là lần đầu tiên tôi có những mối quan hệ kiểu này, cũng chẳng phải là lần đầu tiên những cô gái kiểu này muốn rời xa tôi. Có thể họ khác Thiên Thiên ở chỗ là họ sẽ đến cám ơn tôi vì tôi "rất tốt, đã cho họ một thời gian thật đẹp", nhưng (điền vào đây 1000 lý do) mà họ buộc phải rời xa tôi. Cũng có loại người đơn giản nói thẳng "em có người khác". Tình yêu chưa bao giờ được hay bị đem ra làm lý do. Có ai đem những thứ biết thừa là vô lý ra giải thích bao giờ.




Cho nên, tôi chẳng cần nghe Thiên Thiên nói đến ngàn lẻ một lý do kia làm gì. Tôi chưa bao giờ níu giữ bất cứ cô gái nào, bất cứ ai. Chúng tôi như những khách hàng trong siêu thị, ngắm nghía, ướm thử và chọn lựa. Vui vẻ và hờ hững. Hững hờ vui vẻ.




Cảm giác trống rỗng mà tôi đang trải qua này hẳn giống với khi nhìn món hàng ưa thích bị người ta đưa đi mất, nhận ra rằng trong suốt qúa trình thử, ướm, chọn lựa đó, tôi lại không đem theo tiền. Và tôi biết trước kết cục là mình sẽ đi khỏi siêu thị vui vẻ đó với hai bàn tay trắng, thậm chí không có được một viên kẹo để ngậm. Tôi không phải là các bà các cô để tìm sự vui sướng trong lúc lang thang nhìn ngắm những thứ không thuộc về mình. Tôi cũng không vào siêu thị để dạo chơi. Nhưng rốt cuộc tôi lại quên mất mình đã muốn tìm cái gì. Và rồi cũng chẳng quan trọng nữa khi tôi không có một xu dính túi. Mọi việc nghe buồn cười một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả là sự phung phí thời gian, công sức và cả cảm xúc một cách đáng ngạc nhiên.




Chúng tôi không yêu nhau. Thật sự giản đơn. Ắt hẳn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi một mối quan hệ như vậy tan vỡ.





Bước ra. Nhún vai. Nhìn xe chạy. Rồi quên.








- Ngủ dưới vòm cây/Lam Thiên -

No comments:

Post a Comment