Thursday, May 26, 2011

Đi




Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.


Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện.


Những chuyến đi như vậy sẽ cũng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giới này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi.


Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm.


Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến được đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.


Không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.



- Phan Ý Yên -





Có một giai đoạn, tôi trở nên chán nản mọi thứ, kể cả những chuyến đi. Dường như mọi sinh khí đã bị hút cạn bởi sự nặng nề chồng chất trong lòng và nỗi chán chường u uẩn không thể xua tan. Chúng khiến tôi chìm đắm đến lạ kỳ, như thể một con cá quen sống trong tầng nước sâu, bị đè bẹp bên dưới hàng trăm hàng ngàn ga-lông nước, chỉ còn cách ở mãi trong đó mà yên lặng bơi vẩn vơ.




Giữa khoảng lặng ấy, đôi khi, tôi cố hình dung về những con đường, về cảm giác nắng tạt qua mặt, gió phần phật sượt qua người. Về những đỉnh dốc hun hút tôi chưa từng tới. Về ánh trăng vằng vặc trên con đèo đêm tôi chưa từng ngắm nhìn. Cốc cafe ngồi uống giữa đường tôi chưa từng được nếm. Bờ biển xa lạ. Vùng đất không cùng ngôn ngữ với tôi. Và rồi tôi nhận ra, tất cả những điều ấy - những thứ từng khiến tôi mê say nức lòng mỗi lần nhắc đến, đã không còn hiệu lực kêu gọi tôi nữa. Buồn làm sao.




Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Chưa bao giờ tôi thấm thía câu hát này đến như vậy. Phải, bởi nỗi buồn vốn không phải là một loại hành lý để tôi có thể giả vờ bỏ quên ở đâu đó rồi nhẹ nhàng ra đi. Trái lại, tôi cứ buộc phải kéo lê nó đi theo mình đến khắp mọi nơi. Tôi sẽ trở thành kẻ lữ hành lỉnh kỉnh phiền toái nhất, luôn cáu gắt âu sầu vì đống đồ đạc phía sau lưng, chẳng còn hơi sức đâu thưởng thức cảnh vật hai bên đường. Một chuyến hành trình như thế, tôi hoàn toàn không muốn tham gia.




Nhưng một ngày, tôi bỗng nghe thấy đâu đó trong lòng vang lên tiếng thúc giục, đi thôi, đi thôi nào. Đến lúc rồi, tôi nghĩ. Đã đến lúc có thể đặt chiếc va li nặng nề kia xuống và lên đường rồi.




Dù rằng như thế, chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.




Không bao giờ còn có thể nữa.






. JJ .

1 comment: