Friday, February 25, 2011

Kẻ điên rồ đứng bên miệng vực





Em cứ nhớ mãi một cảnh trong quyển truyện tranh đọc từ xưa lắc xưa lơ, lâu đến độ đã quên cả tên truyện, về cuộc hẹn của một cô gái. Cô ấy thu hết can đảm, hẹn người con trai mình thầm yêu bấy lâu nay tới công viên để thổ lộ tình cảm. Nhưng chàng trai trên đường đi bỗng gặp phải một tình huống bất khả kháng không thể đến được điểm hẹn. Cậu gọi điện nói rằng sẽ đến ngay khi thu xếp xong mọi việc. Vậy là nhân vật nữ đáng thương của chúng ta cứ ngồi đợi mãi đợi mãi. Trời đổ mưa, cô cũng quyết không rời đi.




Em còn nhớ, khoảng thời gian trong truyện là mười bốn tiếng.




Cô ấy đã đợi suốt mười bốn tiếng.




Cuối cùng, khi buộc phải đứng dậy bước ra khỏi công viên, cô ấy khóc. Và em cũng khóc. Bởi em biết, cô ấy đã bỏ lại tình yêu của mình trên băng ghế đá lạnh lẽo kia mất rồi.




Có lẽ anh sẽ nói, thật là ngớ ngẩn và tiểu thuyết, đã có thể chờ đợi từng ấy năm, làm sao lại chỉ vì mười bốn tiếng đồng hồ mà từ bỏ? Vả lại, biết đâu cậu trai kia có việc quá quan trọng, nếu cứ nhất nhất bắt ép cậu ta đến thì sẽ là cố chấp và ích kỉ, vân vân. Phải, anh có quyền lên án hay chê trách cô ấy theo nhiều luận điệu. Nhưng anh không biết đâu, tất cả là thời điểm. Cô ấy đã mệt mỏi rồi, nên cô ấy buộc phải chọn cho mình và tình yêu của mình một cột mốc, một cơ hội cuối cùng, liều lĩnh đánh cược với chính bản thân. Nếu chàng trai kia yêu cô, thì hãy đến với cô, và nhất định phải là khi ấy, nếu không sẽ là không-bao-giờ-nữa.




Thời điểm là thứ buồn cười như thế. Đối với người này thì vô nghĩa, nhưng đối với người khác lại là chuyện sống còn. Hết mười bốn tiếng kia, cô gái đã tự tay ném tình yêu của mình xuống vực rồi. Anh đã từng thấy ai tìm lại được một món đồ bị ném xuống vực sâu hay chưa?




Em nghĩ em cũng giống cô gái ấy. Em là kẻ điên rồ đứng bên miệng vực. Coi trọng thời điểm đến mức cực đoan. Đã yêu anh vì một khoảnh khắc sơ hở nào đó của tâm trí. Và cũng có thể từ bỏ tình yêu của mình chỉ sau một vài vòng quay hờ hững trên mặt đồng hồ. Em đã giao ước cùng anh một thời điểm, nhưng anh không coi trọng nó. Anh bỏ qua nó một cách đơn giản, hoàn toàn không ý thức được rằng, ngoài thời điểm ấy, mọi thứ đều sẽ trở thành vô nghĩa hết.




Vậy nên, em xin lỗi, em và anh phải tạm biệt nhau thôi.




Thời điểm của chúng ta đã trôi qua mất rồi.







.JJ.

Wednesday, February 16, 2011

Những chuyến thiên di








Tôi nhìn thấy một bầu trời sạch sẽ bên ngoài cửa sổ tầng 7. Thật khó để mà tả cho rốt ráo cái cảm giác ấy, sạch đến nhức cả mắt, bất chấp không khí giá lạnh của một buổi trưa tháng Hai.


*


Tôi lại muốn ra đi. Sau mỗi chuyến đi, người ta thường hỏi tôi, ở đó có gì hay? Tôi cười bảo, có người hay. Ừ thì, đâu cũng chỉ là một điểm đến thôi mà. Tôi thực ra không có cái thú vui tao nhã như nhiều người, tỉ dụ khám phá văn hoá các vùng miền hay cảm thụ vẻ đẹp thiên nhiên gì gì đó. Với tôi, đơn giản chỉ là được đi. Cái tôi cần là sự dịch chuyển. Ngoài ra tất cả đều không quan trọng.


*


Tôi vẫn luôn ao ước về một chuyến đi trong đêm. Tĩnh lặng, không có tiếng nói cười, không sách báo. Chỉ mình tôi im lìm nhìn ra ngoài không gian thẫm đen. Tôi muốn biết khi đó mình sẽ nghĩ gì.



*



Tôi thường thích đi nước ngoài. Tôi thực sự yêu cái cảm giác lạc lõng khi đứng giữa một đám đông không cùng ngôn ngữ. Tôi không hiểu họ, họ không hiểu tôi, một cách thuần tuý và nguyên sơ. Như thế mới có thể thấm thía câu nói, nơi đây đã không còn là quê nhà của mình. Không còn một chút kết nối nào. Một sự đứt rời hoàn hảo. Một sự cô đơn hoàn hảo. Ngôn ngữ, thì ra quan trọng đến như thế.



*



Bạn tôi bảo, Nhân Mã hợp với đi nhiều quen biết nhiều. Tôi vẫn đang cố gắng chữa trị những góc méo mó của bản thân.



*



Người ta an tâm ra đi, là bởi còn có chốn để quay về. Thật may, vì tôi là một kẻ du hành an tâm.







.JJ.

Wednesday, February 9, 2011

All the lonely people





All the lonely people
Where do they all come from?
All the lonely people
Where do they all belong?



Beatles - Eleanor Rigby

Sick






Trong người tôi có một lỗ hổng không thể lấp đầy.



Một phần méo mó không thể sửa đổi.



Một căn bệnh ác tính không thể chữa lành.



Hiểu rõ chính mình không hẳn đã tốt.



Đó còn có thể là một nỗi tuyệt vọng kinh hoàng.






.JJ.

Tuesday, February 8, 2011

Wendy






Từ của ngày: hoang mang.



Tôi nghĩ mình đang bị đẩy ra khỏi thế giới của chính mình. Tôi đang dần dần không thể nghe, không thể hiểu những con người trong thế giới yêu dấu xưa cũ của tôi nữa. Và tôi sợ. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi đã nương náu vào nó quá lâu - một thế giới phù hoa và rực rỡ đến nức lòng như vậy, không có nó, tôi sẽ phải đi về đâu?



Tôi nên đi về đâu?



Khi câu hỏi ấy vang lên, chỉ còn một cơn trống rỗng tràn qua, bao trùm tất cả. Tựa một trận bão cát, khô hoảnh và đớn đau.



Tôi nghĩ đến con ốc anh vũ. Mất đi cái vỏ, sẽ chết. Nhưng tôi cũng còn chưa biết, là tôi đang bị đẩy ra, hay chính tôi muốn quay lưng lại.








.JJ.

Saturday, February 5, 2011

Like sadness, like memories






Giá mà em có thể kể cho anh nghe về sự kì diệu của một tách cà phê sáng. Mùi thơm tỉnh thức của nó. Màu nâu sóng sánh xinh đẹp. Hương vị ngọt ngào và nồng đượm. Ngoài cửa là ánh nắng sau nhiều ngày giá rét. Thời khắc này, đáng để yêu biết bao. Đáng để sống biết bao. Em thật là một kẻ dễ hài lòng anh nhỉ, có thể trở nên yêu đời chỉ vì một tách cafe. Giá mà anh biết được tất cả những điều ấy. Giá mà em có thể chia sẻ cho anh tất cả những niềm vui bé nhỏ ấy. Có lẽ em đã không phải khóc.



Anh biết không, những hồi ức đôi lúc khiến em mệt mỏi. Đó là khi em đối mặt với hiện tại và chợt nghĩ, tất cả những điều này - tình yêu này, thú vui này, bộ phim đang xem, con đường đang đi, nụ cười, giọt nước mắt - dù là gì, đến một lúc nào đó cũng sẽ phải nằm lại phía sau lưng và bị lãng quên, em lại cảm thấy buồn phiền đến mức không còn muốn trải nghiệm cái thực tại đang có của mình. Em không muốn quên anh. Em chưa muốn quên anh.



Tình yêu của em. Người đàn ông trong tiền kiếp của em. Em đã từng yêu anh đến thế. Chúng ta đã từng yêu nhau đến thế. Nhưng cuối cùng, anh vẫn sẽ chỉ còn tồn tại như là một trong rất nhiều mảnh hồi ức vụn vỡ của em. Cứ thế mà chìm sâu, chìm sâu. Thật đáng buồn biết bao.



Nên em đã ước ao, có thể một lần kể cho anh nghe, về sự kì diệu của tách cà phê sáng.



Em vẫn đang nói đây. Anh có nghe thấy em không?







.JJ.