Friday, September 30, 2011

Only yesterday was the time of our life






Anh dần cảm thấy thật nực cười khi bắt gặp bản thân đang hấp tấp lướt qua tên cậu trong danh bạ, như thể sợ rằng nếu như để ánh mắt mình chạm phải những con chữ cấu thành nên cái tên ấy, thì đồng tử của anh sẽ bị thiêu cháy mất. Những tin nhắn được lưu vào folder riêng, nơi anh biết chắc mình sẽ không bao giờ mở ra lần nữa. Anh cũng bỏ hòm mail cũ, dù việc này gây cho anh khá nhiều phiền phức. Lẽ ra anh nên xử lý đơn giản và dứt khoát hơn, dùng vài thao tác nhỏ để xóa sạch tất cả. Một lần và mãi mãi. Có điều, anh đã không làm thế. Hoặc nên nói rằng, anh đã không thể làm thế. Cậu và mọi thứ liên quan đến cậu, giống như một vết thương đã nhiễm trùng và mưng mủ, không ngừng nhức nhối hành hạ anh suốt đêm ngày, nhưng dù anh biết rõ chúng ở đó thì vẫn không sao gom góp đủ nổi can đảm để gỡ lớp băng gạc bao quanh ra mà nhìn thẳng vào, nói gì đến việc chữa trị. Anh chỉ có một cách duy nhất, đó là thỏa hiệp.        





Áp mặt vào bức tường lạnh giá, anh nói ra nỗi đau trong tim, nói cho mình anh nghe tiếng.





Tôi yêu em. Yêu em. Yêu em…





Anh tưởng tượng tiếng thì thầm đó âm vang rất lâu trong đêm tối, từng lời rã nát tả tơi. Nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có đủ can đảm để một lần nào đó, ở một nơi nào đó dù hoang vắng lạnh lẽo, nói ra cái câu anh đang giữ trong lòng. Giống như hàng ngàn tin nhắn đã được soạn. Giống như chừng ấy tin nhắn đã không bao giờ được gửi đi. Giống như nỗi đau đớn của anh, sự nhung nhớ của anh. Chúng sẽ mãi mãi nằm yên đấy, lơ lửng và lặng lẽ giữa tầng tầng lớp lớp xanh thăm thẳm của đại dương. Và cậu, người tình xinh đẹp của anh, cậu thì sẽ không cần phải biết đến tất cả những điều ấy. Vậy nên, anh sẽ im lặng. 




Cho tới khi cái chết đến mang anh đi và xoá hết dấu vết ấy trong cuộc đời vô vọng này.








.JJ.

No comments:

Post a Comment