Sunday, August 7, 2011

Lập thu








. Ngay khi tôi vừa than nóng, trời đất đã tặng cho tôi một trận mưa thật to thật to. Âm thanh của nước rơi xuống từ thinh không là thứ âm thanh trong lành nhất mà tôi từng được biết. Chẳng hiểu sao cứ khiến tôi buồn.






. Chẳng phải đợi tới lúc bị chia lìa bằng khoảng cách địa lý. Chúng ta đã mất nhau, ngay tự trong lòng. Không thể sửa chữa. Không thể níu kéo. Mà cũng không thực cần thiết. Tôi cứ hát mãi hát mãi bài hát ấy. Why do all good things come to an end? Tại sao? Tại sao?






. Đối với một kẻ không biết hài lòng như tôi, cảm giác không cần dựa dẫm hay kỳ vọng vào ai đó về mặt tình cảm thực là một sự thanh thản khó tả. Giá cứ sống được mãi như thế. Đôi khi có thể hơi cô đơn, nhưng cho đến cuối cùng, tôi sẽ nhận được một trái tim bình tĩnh.






. Tiếng mưa ồn ào như muốn cách ly tôi với thế giới bên ngoài. Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa. Lúc này tôi chỉ cần thêm một chút dũng khí. Chỉ một chút thôi, để vứt bỏ. Để buông tay.








Ngày hội vui đã tàn rồi

mà mình thì, cũng chẳng hề buồn lắm








.JJ.

No comments:

Post a Comment