Monday, October 28, 2013

Ngày hôm nay, anh đã thôi không còn hy vọng nữa







Một số người sẽ cho rằng anh tiêu cực. Một số người sẽ cho rằng anh bi quan. Anh nào muốn trở thành kẻ không ra gì như thế. Nhưng em ơi, chừng ấy năm sống ở trên đời, với chừng ấy chuyện xảy ra, với chừng ấy nỗi đau không ai biết đến, anh nhận lại được gì?


Anh đã từng hy vọng, phải, em thân yêu, anh đã. Anh đã từng hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ rời tay nhau ra một lần nữa, khi em quay về bên anh không phải trong những cơn mơ. Anh đã từng hy vọng hạnh phúc không chỉ là hai từ "hạnh" và "phúc" đứng cạnh nhau vô nghĩa. Anh đã từng tin rằng mọi nỗ lực sẽ mang đến kết quả xứng đáng. Anh đã từng cám ơn cuộc đời. Anh đã từng nghĩ số phận rốt cuộc cũng ban cho anh ân hưởng.


Hóa ra anh lầm. Một số chuyện rồi sẽ chỉ xảy ra trong tưởng tượng, để sau này khi nhìn lại, chúng ta mặc dù cảm thấy thật không cam tâm, nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi. Giống như bây giờ anh vẫn luôn tiếc nuối rằng mình đã chưa bao giờ có cơ hội trải qua một chuyện tình thời học sinh đúng nghĩa, thì anh cũng không thể trẻ lại được nữa. Hoặc anh ví dụ đơn giản, là chuyện của anh và em. Có lẽ một ngày nào đó vào tháng năm nào đó xa xôi phía trước, anh sẽ hồi tưởng lại tất cả, vẫn không hiểu nổi tại sao mình đã phải đánh đổi nhiều đến thế cố gắng nhiều đến thế, mà kết thúc vẫn là chia ly. Thật khó đành lòng.  


Nếu biết anh không còn yêu em, liệu em có buồn? Hay anh sẽ chỉ là một trong những kẻ điên cuồng yêu em và may mắn được em yêu nhưng rồi em vẫn sẵn sàng từ bỏ? Là kẻ sẽ hiện diện trong câu chuyện em kể với ai đó đến sau, rằng "ngày xưa em đã từng yêu một người như thế"?


Thì anh cũng đã đôi lần mong em phiền muộn vì chẳng còn anh biết bao nhiêu.


Nhưng ngày hôm nay, anh đã thôi không hy vọng nữa.




.JJ.

Wednesday, October 23, 2013

We don't say goodbye






Ngày hôm đó, tôi đã không bao giờ biết được rằng, đó sẽ là lần cuối cùng mình còn nhìn thấy M.


Đôi lúc rảnh rỗi tôi lại gõ địa chỉ trang cá nhân của hắn - rất may, dù đã biến mất, hắn vẫn để lại blog, không đóng, cũng không xóa. Giống như một vị chủ nhân khi bỏ đi không mang theo thứ gì, chỉ đột ngột bước ra khỏi bữa tiệc bạn bè đang hồi vui vẻ, và cứ thế bốc hơi khỏi bề mặt trái đất. Vậy là căn nhà ở nguyên đó với đầy đủ đồ dùng, tựa hồ người kia mới vừa chạy ra cửa tiệm tạp hóa cách vài bước chân trong chốc lát, rồi sẽ sớm quay về. Nhưng bụi đã phủ dày, và ngoài sân thì ngập những cỏ hoang. 


Khung cảnh đó khiến cho người ta có một cảm giác rất khó diễn tả khi chứng kiến. Vừa nhẹ nhõm vì ít nhất vẫn còn sót lại dấu vết về sự tồn tại của hắn, một bằng chứng cho việc hắn đã thực sự từng hiện hữu trong cuộc đời này. Vừa cảm thấy mơ hồ và bất lực và buồn bã đồng thời, vì biết rằng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại hắn nữa. Hắn đã đi thật rồi. Và cái dấu vết kia, vô hình chung trở thành một lời nhắc nhở đầy day dứt.


Tôi không thể phủ nhận rằng tôi nhớ hắn. Cái con người kì lạ ấy. Một gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi râu ria xồm xoàm, bất cần và nhiều thất bại, ôm trên tay chậu cây thuốc phiện gia tài đáng giá nhất hắn nhớ phải cầm theo vào cái ngày bị vợ cũ đuổi ra khỏi nhà - ấy là hắn cứ thích cái hình ảnh thiếu tính thẩm mỹ như vậy. Nhưng hắn điềm đạm, dịu dàng, biết cách lắng nghe, biết cả cách động viên an ủi.


Nhiều năm trước chúng tôi quen nhau, những thanh niên u uất và bế tắc - dĩ nhiên bây giờ tôi cũng vẫn bế tắc như vậy, từng cùng nhau thức thâu đêm suốt sáng để nói toàn chuyện dưới bể trên trời. Tôi thích cách hắn đùa nghịch với từ ngữ. Thật sự đặc biệt. Hoàn toàn tự tin và thu hút. Tôi cũng thích quan sát cách hắn act cool như một thằng ngốc với đội quân hâm mộ nho nhỏ của riêng hắn. Hắn hào phóng tặng cho bất kỳ ai cần đến những lời thăm hỏi, những cái cầm tay, những đụng chạm vuốt ve. Nhưng không ai nắm bắt được hắn. Người ta chỉ thấy cái hắn muốn người ta thấy. Thân gần với tất cả. Xa cách với tất cả. Cởi mở và đóng chặt. Ở bên và không ở bên. Bình ổn và bất ổn. Ngay cả tôi, với vô số những lần trò chuyện riêng, cũng không hiểu gì về hắn. Chỉ có một điều duy nhất tôi biết chắc chắn từ lúc bắt đầu, đó là sẽ có một ngày hắn bỏ đi. Dù vậy, tôi vẫn yêu quý và tôn trọng hắn. Tôi đoán hắn cũng cảm thấy thế về tôi. Đấy là tôi cứ hy vọng vậy. 


Rốt cục hắn bỏ đi thật, chẳng nói một lời. Như chính tôi ngày đó giờ đây cũng đã biến mất khỏi bản thân tôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì, với ai, có hạnh phúc không - tôi mong hắn được hạnh phúc. Lũ trẻ tan nát không vì cớ gì như chúng tôi cần phải được hạnh phúc, để chống chọi lại tất cả những đổ vỡ bất chợt đến từ sâu bên trong này.


Lẽ ra tôi có thể nhấc điện thoại và gọi cho hắn để hỏi thăm. Nhưng thôi, hắn đã chọn lựa, tôi cũng nên chấp nhận.




.JJ.

Monday, October 21, 2013

Like a tattoo




Rốt cuộc là tại sao, tôi đã yêu em như vậy? Kiếp trước tôi đã mắc nợ em những gì, để bây giờ tôi trả nợ hoài không hết? Trong nỗi tuyệt vọng tôi đã muốn căm ghét em biết bao khi những thương yêu tôi trao cho em không được đền đáp. Trong giấc mơ tôi đã muốn giết chết em một nghìn lần để khỏa lấp đi sự bất lực này và tại vì sao em không chịu hiểu tôi yêu em nhiều đến thế. Giá như có thứ phép thuật nào giúp tôi đọc được tâm trí em, điều khiển trái tim em. Tôi sẽ muốn em yêu tôi nhiều hơn chút nữa, chút nữa. 



Tôi đơn giản là mong muốn bản thân được hạnh phúc, nhưng những ngày này ở bên em tôi không sao hạnh phúc nổi, chỉ có trống rỗng, chán chường. Tôi sợ nghe thấy giọng nói thờ ơ của em. Tôi sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của em. Tôi sợ cái hố sâu ngăn cách đang nới rộng dần giữa chúng ta. Tôi sợ một mai ngay cả mẩu tình cảm ít ỏi em dành cho tôi lúc này cũng sẽ không còn nữa. Nghĩ về thời khắc ấy, tôi chỉ ước sao mình có thể tan biến đi. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để buông tay ra và quay đi. Em mắc kẹt trên cơ thể tôi như một hình xăm đầy đau đớn.



Ngay bây giờ, ngay lúc này, tôi nghĩ rằng mình sắp phát điên.



Và tại sao, tại sao?    





.JJ.

Thursday, October 17, 2013

Vậy là hạ đã cạn ngày





Tôi không thể hiểu nổi sự xa cách này đến từ đâu - giá như tôi biết, hẳn tôi sẽ có thể trừ bỏ nó - nhưng nó đã đến, nằm im lìm nơi lồng ngực như một hạt nhân đen thẫm, và không ngừng nở rộng ra. Trong cuộc điện thoại tôi nghe thấy một khoảng trống xa vời vợi. Như thể từ hai người không quen. Gương mặt cũ bỗng không còn thân thuộc. Bàn tay tôi thường nắm trở nên lỏng lẻo, sượng sùng. Khi nghĩ về tất cả những điều ấy, những cơn đau ân ẩn ở dạ dày lại trỗi lên ngày một nhiều.



Đó là dấu hiệu báo trước cho thứ gì đó đang chết.



Chuông báo tử điểm từng tiếng rời rạc. Nhưng chỉ mình tôi nghe thấy.



Thật buồn.





.JJ.