Sunday, March 27, 2011

Thương






Em ạ,



Đôi lúc tôi nghĩ, chúng ta cứ tự thương xót cho mình nhiều quá. Cuộn tròn lại ôm thật chặt lấy bản thân lâu quá. Cố chấp ghi nhớ tất cả những thứ đã từng khiến mình đau đớn. Để rồi e sợ tất cả những thứ có khả năng khiến mình tổn hại. Thế nên khi vừa thử bước ra ngoài, va chạm một chút, đã cảm thấy nhiều tuyệt vọng. Nhận ra chẳng ai yêu thương mình bằng chính mình. Mẩu can đảm bé tẹo cố gắng lắm mới thu gom được để đối diện với thế gian, thoắt cái tiêu biến hết. Vậy là lại muốn bỏ chạy. Lại muốn rút vào cái vỏ ốc cũ kĩ nhưng an toàn bấy lâu.



Em ơi, tôi thấy chúng ta tội nghiệp lắm. Những kẻ cứ tự thương xót cho mình, biết bao giờ mới tìm được bình yên?






.JJ.

Monday, March 21, 2011

Vụn vặt gửi Dương






Cậu biết đấy, thỉnh thoảng tớ cũng muốn ra phố. Trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy voan mềm mại, tóc buông dài. Uống một tách cafe hay một ly rượu, hút một điếu thuốc, nghe một bản nhạc. Thong thả nhìn thời gian trôi qua. Nhưng tớ không muốn đi một mình. Tớ hết tuổi thích ngồi vẩn vơ một mình rồi. Tớ giở điện thoại ra, đọc một lượt danh bạ. Chán chê lại mở hộp tin nhắn, cũng đọc một lượt. Làm sao đây, hở Dương? Tớ chẳng biết phải gọi cho ai cả. Kỳ thực, tớ chỉ muốn đi cùng ai đó, chứ không có nhu cầu trò chuyện. Cứ phải nghĩ ra gì đó để nói thiệt là mệt đó Dương à. Cái thế giới tầm phơ tầm phào này, còn có gì để mà kể mãi chứ. Ngày nào chẳng từng ấy sự kiện. Ngày nào chẳng từng ấy con người. Thế nên tớ chỉ cần ai đó ngồi cạnh tớ, im lặng uống với tớ một tách cafe hay một ly rượu, hút cùng tớ một điếu thuốc, nghe cùng tớ một bản nhạc. Cứ im lặng, im lặng hoài. Chỉ thế thôi, cũng đủ.






Chỉ thế thôi, cũng khó.






Vô cùng khó luôn đó, Dương ơi.







.JJ.

Thursday, March 17, 2011

Em hát khác xưa rồi, khóc cũng đã khác xưa




Chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi bỗng nhớ tới anh ta. Nỗi nhớ đúng là một thứ kì lạ, cứ xuất hiện bất thình lình như thế, chẳng hề báo trước cho tôi còn chuẩn bị. Tôi nghĩ có lẽ là do trời mưa. Tôi không thích mưa, mưa luôn khiến tâm trạng tôi dễ dàng chuyển xấu. Và lạnh. Vậy là tôi chẳng còn gì để bấu víu nữa, cái thời tiết đáng ghét này.





Hoặc có lẽ do khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Dãy nhà tập thể với những bức tường vàng xỉn buồn bã. Mái ngói đỏ nâu cũ kỹ buồn bã. Mặt hồ xao xác buồn bã. Tất cả cứ buồn bã buồn bã mãi thế, dưới mưa. Văn phòng mới cửa sổ thật là rộng. Từ đây tôi thậm chí nhìn thấy được căn nhà trọ lúc xưa. Căn phòng mười bốn mét vuông, có ban công nhìn xuống đường và chậu ngũ gia bì gầy guộc. Căn phòng mười bốn mét vuông, chứa toàn kỉ niệm buồn, khói thuốc, những bài hát quá vãng, nước mắt, nỗi ám ảnh. Căn phòng mười bốn mét vuông, đã lâu lắm rồi tôi không quay lại. Chúng ta có nhiều những trải nghiệm tương tự vậy trong cuộc đời - mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, nhưng không thể gặp lại, không thể tìm về. Một nơi chốn cũ. Một người tình cũ. Một giai điệu cũ. Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến. Như hơi ấm trong mưa.





Tôi và anh ta đã xa nhau lâu lắm rồi. Anh ta cũng đã chỉ còn là cái bóng mờ trong ký ức của tôi, lâu lắm rồi. Chúng tôi đã quên nhau, lâu lắm rồi. Chẳng hiểu sao chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi lại nhớ tới anh ta. Tựa như dejavu. Rồi trong một vài giây ngớ ngẩn, tôi bỗng nghĩ tới chuyện gặp lại. Thử xem. Nhưng rồi lại thấy buồn cười. Giờ mà gặp nhau, chắc sẽ gượng gạo lắm. Nói những chuyện vu vơ không đầu không cuối. Hỏi thăm sức khoẻ. Gia đình. Vợ con. Uống hết một cốc cafe. Ra về. Tôi và anh ta đi về hai đầu thành phố. Dửng dưng.





Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến lâu rồi.





Như hơi ấm trong mưa.





Nhớ về một tình cảm trong quá khứ, sẽ nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết, người ta sau rốt vẫn chỉ là yêu cái tình yêu của chính mình. Tôi-ngày-xưa đã từng rất yêu anh-ta-ngày-xưa. Tôi-bây-giờ và anh-ta-bây-giờ chỉ là người xa lạ, không hơn.





Những chân tình cũ chỉ còn là một nỗi buồn mơ hồ.





Biết làm sao. Bài hát khác xưa rồi, chúng ta chẳng thể nào giống xưa.







.JJ.

Tuesday, March 15, 2011

Những tin nhắn







gửi đi





không có hồi đáp




sẽ trở thành rất tội nghiệp




rất đáng thương




chiếc điện thoại cầm lên đặt xuống biết bao lần




mở ra đóng lại biết bao lần




vẫn im lìm




trơ trọi




thinh không chỉ lưu lại một tiếng thở dài






. JJ .

Monday, March 14, 2011

Em chẳng có gì





Muốn nấu món hầm cho anh mà không có nồi.
Muốn đan chiếc khăn cho anh mà chẳng có len.
Muốn viết một bài thơ tặng anh mà không có bút.
Muốn yêu anh mà chẳng có tấm lòng.








.


Friday, March 4, 2011

Dấu hiệu






Những kẻ du hành bằng xe máy, đằng sau mũ bảo hiểm thường có một miếng dán phản quang nho nhỏ. Ấy là để khi đi trong đêm có thể nương theo đó nhận ra đồng đội của mình, bám sát lấy nhau, đề phòng bất trắc. Thành phố này ngày càng xuất hiện nhiều những chiếc mũ bảo hiểm như vậy. Chúng trôi dạt trong dòng người, một đốm xanh nhỏ bé và ngơ ngác giữa những quầng sáng chói loá của đèn neon.



Đây không phải nơi chúng ta thuộc về - một đốm xanh khi lướt ngang qua tôi nói với tôi như thế.



Tôi nhìn theo, bỗng muốn đuổi theo chủ nhân của đốm xanh ấy, vỗ vai cậu ta và bảo, chào cậu, chúng ta là đồng loại đấy, có muốn đi cùng tôi không? Chạy trốn khỏi thành phố này. Chạy trốn khỏi nỗi cô đơn này. Như thế có được không?



Nhưng tôi chưa bao giờ làm vậy. Tưởng tượng thì chỉ nên là tưởng tượng thôi. Dù sao, nhận ra người có cùng sở thích với mình giữa hàng trăm người xuôi ngược mà không cần phải đến tận nơi chào hỏi làm quen hay tìm hiểu, ấy cũng đã là một trải nghiệm thú vị.



Chúng ta quá dễ để lạc mất nhau trong thành phố này. Giá như mỗi người đều có một hoặc nhiều miếng dán như thế thì tốt biết bao. Vậy tôi sẽ chọn cho mình miếng dán có màu của nỗi cô đơn, hi vọng một buổi chiều điên rồ nào đó, một bàn tay bỗng vỗ vai tôi, và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.



Chào cậu, chúng ta là đồng loại đấy, có muốn đi cùng tôi không?







.JJ.