Thursday, September 15, 2011

Vàng phai đi mùa thu, để lá hoa bớt phiền muộn






Quả là buồn khi tôi đã bắt đầu kể về cậu bằng thì quá khứ. 




Mọi thứ chẳng hiểu sao lại cứ như vậy, trượt ra khỏi tầm tay và khi người ta từ bỏ hi vọng thì rất nhanh sẽ trở nên xa xăm như một câu chuyện xảy ra vào kiếp trước.




Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến cậu, cậu ạ. Nhưng đó đã không còn là cảm giác kiệt quệ của những cơn đau dạ dày quặn thắt như xưa nữa. Chỉ là một khoảng trống vắng và hoài niệm rất mơ hồ, tựa như khi nhìn ngắm buổi hoàng hôn sắp tắt. Buồn cười thật đấy, tôi đã già đâu, thế mà sao cứ thấy mình giống một kẻ gần đất xa trời đang ngồi hồi tưởng lại về quãng đời tuổi trẻ đã qua vậy nhỉ. 




Người ta bảo, mọi cuộc gặp gỡ đều mang một ý nghĩa nào đó. Không biết cuộc gặp gỡ của chúng ta có ý nghĩa gì? Tôi còn chưa kịp biết. À, có lẽ là để cho tôi tỉnh ngộ, rằng thực ra thì làm gì có thứ gọi là "định mệnh" ở trên đời, phải không?  




Suy nghĩ mãi về những điều này, rồi đến lúc chợt cảm thấy thật vô nghĩa. 







.JJ.

No comments:

Post a Comment