Sunday, August 3, 2014

It will never be the same (*)




Có khi nào cậu cảm thấy tiếc nhớ chính bản thân mình, vào một thời điểm nào đó trong quá khứ? Tớ thì có. Tớ cứ nhớ mãi cái ngày ấy, buổi sáng hôm ấy, buổi chiều hôm ấy, buổi tối hôm ấy. Mặt trời hôm ấy. Gió. Không khí. Sương mù. Nỗi sướng vui. Sự yên bình phẳng lặng. Thậm chí là kiểu tóc. Hay điếu thuốc tớ hút. Tất cả đóng khung trong tâm trí tớ, sống động, tươi mới, đẹp đến mức đau lòng. Bởi hơn ai hết, tớ biết mình đã vĩnh viễn đánh mất khoảnh khắc ấy rồi. Không bao giờ tớ có thể trở lại làm tớ của ngày hôm ấy nữa. Không bao giờ có thể cười nụ cười của ngày hôm ấy nữa.   



Tớ chỉ là một kẻ vô phương cứu chữa, e sợ tương lai, lảng tránh quá khứ, sống trong đời mà mãi chán ghét cuộc đời. Lúc nào cũng ước ao có phép màu quay ngược thời gian để được mắc kẹt đâu đó. Không muốn lùi lại, không cần tiến lên.



Cuối cùng tớ cũng hiểu ra, tại sao cái gì càng đẹp, lại càng buồn.



Bởi chính vào lúc nó đến với cậu, cậu đã mất nó rồi.



.JJ.



(*) tiêu đề trích từ lyric Beautiful Stranger - Nell

Wednesday, April 16, 2014

Một vài chuyện linh tinh




Nói cái này nghe có vẻ buồn cười, nhưng sự thực là nếu đang có tâm trạng tốt, mình sẽ không vào blog này. Dù nó là blog của chính mình, nhưng bản thân mình cũng thấy nó quá u ám. Điều này thì khó tránh khỏi, bởi mục đích ban đầu khi lập blog này là để mình viết cho đỡ buồn (buồn trong chữ buồn khổ :P), và thường cũng chỉ lúc buồn mình mới muốn viết.



Trong số những bạn theo dõi blog này, hẳn sẽ có những người chỉ biết đến một JJ sầu não ủ dột u tình gì gì đó. Nhưng không phải thế, đây chỉ là một phần con người của mình thôi. Không phải lúc nào mình cũng nhìn đời đen tối. Và không phải lúc nào đời mình cũng tệ hại cả. Cũng có khi mình yêu đời. Cũng có khi đời yêu mình. Và ngoài u tình thì mình cũng rất vớ vẩn nhảm nhí xôi thịt. Nên thỉnh thoảng nhận được PM mong làm quen, mình quả có hơi ngại ngần, sợ làm các bạn thất vọng.


Thời gian qua cuộc sống của mình có khá nhiều biến động, lớn nhất phải kể đến chuyện mình cưới chồng. Chồng mình chính là người vẫn hay được nhắc đến trong rất nhiều entry xoắn quẩy của mình. Sau một tỉ vụ cãi cọ rồi chia tay rồi làm lành rồi chia tay, tổn thương nhau không biết bao nhiêu mà kể, rốt cuộc mình và người ấy cũng đi đến đám cưới. Đây có thể coi là happy ending đúng không? 
 

Nói ra chuyện này không phải là mình muốn khoe khoang. Mình chỉ không muốn mọi người thấy cuộc đời mình là một chuỗi khổ đau không lối thoát và bị tuyệt vọng lây. Kiểu gì cũng có ánh sáng ở cuối đường hầm. Dù bạn có đang gặp trắc trở sầu não đi chăng nữa, rồi cũng sẽ đến lúc hạnh phúc tìm thấy bạn. Giống như bài thơ của chú Vũ mà mình rất thích ấy:


Em chờ anh trước cổng
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
Con chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ mộc nói sai rồi
Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi.


 ;)




.JJ.







Đôi khi, thế giới này thật khiến người ta đau lòng





1. Có lần đưa bạn ra bến xe, muốn đợi bạn lên xe xong mới đi về nên tôi dựng chân chống xe đứng lại. Năm phút sau, một đám đàn ông già có trẻ có vây lấy tôi, chửi bới đuổi đi vì tôi đang đứng chắn chỗ chờ khách của họ. Trong lúc tôi chưa kịp nổ máy xe, một ai đó đạp vào đuôi xe của tôi và chửi tục.


Trên đường về, tôi nhìn thấy một gã đàn ông định vượt phải một chị nhưng không thành công, tự loạng choạng. Chị gái kia không hay biết gì, vẫn tiếp tục đi. Gã đàn ông hậm hực phóng lên đuổi theo, tạt đầu xe chị ấy như để trả đũa tội dám làm gã suýt ngã. Chị gái loạng choạng, hốt hoảng và ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi đi phía sau, chứng kiến hết thảy, bỗng nhiên rơi vào một cơn buồn rầu vô hạn. Không phải tức giận, tôi chỉ thấy buồn. Tôi không thể hiểu nổi tại sao thế giới này lại cứ diễn ra theo cách đó. Những người đàn ông đã chửi bới tôi đạp vào xe tôi tạt đầu chị gái kia, họ đã sinh ra và lớn lên trong môi trường thế nào? Tại sao họ có thể cư xử một cách thô bạo như vậy? Tôi nghĩ đến những câu chuyện của bạn tôi về xứ sở phương Tây nơi người ta nâng niu phụ nữ như báu vật. Trong một thoáng tôi thậm chí đã cảm thấy tuyệt vọng vì sinh ra ở đất nước này, nơi có những gã đàn ông tồi tàn đến thế.  


Nhưng rồi tôi nghĩ, có lẽ ở đâu cũng vậy, ở quốc gia nào cũng sẽ tồn tại bạo lực và bất công, với những gã đàn ông không bao giờ biết đến cụm từ "lịch sự", chỉ biết dùng sức mạnh thô lỗ và ngôn từ tục tĩu để trấn áp phụ nữ. Cũng như ở đâu cũng tồn tại những người đàn bà nanh nọc, sẵn sàng chống nạnh chửi đến ba đời dòng họ nhà hàng xóm nếu có gì không vừa lòng. Hoặc ở đâu cũng sẽ tồn tại những đứa trẻ không thiện lương, nói dối không chớp mắt, ăn trộm liền tay, không phải bởi vì nó bị bắt làm thế, mà bởi vì nó muốn làm thế.


Ở đâu cũng tồn tại xấu xa cả.


2. Hàng xóm của tôi vừa bán chó. Họ từng chăm sóc nó khá cẩn thận trong khả năng của họ, mùa hè làm chuồng, mùa đông làm ổ. Con chó sắp được 1 tuổi, béo mập, mắc bệnh cuồng người, gặp ai cũng mừng cuống như gặp chủ. Vậy mà họ bán nó để lấy 1 triệu đồng.


3. Tôi không phải người ăn chay, nhưng tôi nghĩ, nếu phải giết một con vật, hãy giúp nó ra đi nhanh nhất và nhẹ nhàng nhất có thể. Đừng bao giờ hành hạ nó. Nhưng tôi từng nhìn thấy cách người ta giết một con chuột. Nhốt vào lồng và đốt nó bằng giấy. Phải mất bao nhiêu lâu con chuột mới chết hẳn? Tôi không biết, vì tôi đã bỏ đi thật xa khỏi chỗ đó để không phải nghe tiếng kêu rít đau đớn của con chuột. Người ta có thể chọn nhiều cách để giết một con chuột, nhưng họ đã chọn cái cách tàn ác như vậy. Thậm chí còn cười.  


4. Thật ra trong đời sống, sao có thể đếm hết những lần chúng ta bị thế giới ngoài kia khiến cho buồn chán và tổn thương. Không phải kiểu tổn thương như khi một người tình bỏ ta ra đi, một người bạn không còn ân cần với ta. Đơn giản chỉ là cách người đối xử với người, với những gì xung quanh họ. Sự lạnh lùng và tàn ác và phũ phàng của nhân loại và suy nghĩ rằng mình không thể làm gì để thay đổi điều đó nhiều lần khiến tôi tuyệt vọng. Tôi không thể giúp đỡ hết mọi hoàn cảnh khó khăn trên đời, không thể đứng ra đấu tranh cho mọi điều bất công, không thể mỗi tháng đóng góp 500 ngàn đồng cho những hội cứu trợ động vật hay tổ chức thiện nguyện nào cả, tôi cũng không thể chuộc hết chó mèo ra khỏi lò mổ không thể ăn chay không thể làm gì cả và nhiều lần tôi đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ vờ như không thấy những điều khốn khổ để tâm can được yên ổn nhưng rốt cục tôi lại cũng cảm thấy khổ sở vì chuyện ấy. Tôi thường nghĩ thôi thì hãy cố gắng sống tốt phần mình, không gây hại cho xã hội là đủ. Nhưng đôi khi, thế giới này vẫn khiến tôi thật đau lòng.


5. Tôi mong mọi đứa trẻ sinh ra trên đời đều sẽ được dạy về lòng nhân ái, sự ấm áp, tính trung thực. Để ít nhất chúng cũng có thể chọn lấy cách giết một con chuột theo cách đỡ tàn ác nhất.       








.JJ.

Thursday, January 16, 2014

Là như thế



sự chết là một thực tế, một thực tế nghiêm cẩn, dù ta có nhìn nhận nó kiểu gì đi nữa

- Rừng Na Uy -



Tôi tự hỏi, chuyện gì là tệ hơn, tận mắt chứng kiến cái chết của một người, hay là không hề biết gì, thế rồi bẵng đi một thời gian trong câu chuyện vui bên lề nào đó, bỗng nhận được hung tin.



Hoặc cả hai đều tệ như nhau, tôi đoán. Nhưng nếu tôi được biết về cái chết ấy đúng lúc, hẳn tôi sẽ không phải chịu đựng cảm giác buồn thương như bây giờ. Nếu tôi được biết về cái chết ấy đúng lúc - có lẽ tôi vẫn sẽ buồn thôi ừ tôi sẽ buồn nhiều chứ chẳng phải mọi cái chết đều quá đáng buồn hay sao và cậu thì còn quá trẻ như thế lẽ ra cậu không cần chọn con đường ngắn vậy để đi - nhưng nếu tôi biết tin đúng lúc, tôi đã không đày đọa cậu như bây giờ. Bởi kể từ ngày biết tin, cậu đã phải chết thêm thật nhiều lần trong tâm trí tôi, ở rất nhiều cảnh trí. Giống như tôi tự tay giết cậu thêm thật nhiều lần, vì không biết tường tận về cái chết của cậu, tôi cứ không ngừng tưởng tượng. Tôi nhìn thấy cậu đứng nhìn vẩn vơ ra xung quanh giữa đồi thông Đà Lạt - cái Đà Lạt đã vì cậu mà trở thành một ám ảnh tang tóc trong tôi. Rồi cậu chết. Rồi mọi thứ lại lặp lại, tôi lại thấy cậu đang đi dạo trên triền đồi Đà Lạt dưới ánh hoàng hôn. Lúc nào cũng là Đà Lạt và lúc nào cậu cũng có cái vẻ ngơ ngác cô độc ấy. Hay có lẽ cậu đã thực sự biến thành một linh hồn và quay trở về Đà Lạt? Nếu đúng là vậy thì cũng tốt có phải không?



Nhưng dù tôi có tưởng tượng thế nào, thì kết cục vẫn thế. Chẳng có gì thay đổi được sự thật rằng cậu đã chết. Tôi nghĩ về cách mà cậu sẽ hòa vào cát bụi như tất cả mọi người, hình hài bé nhỏ tàn tạ ấy sẽ mục nát dần dưới đất lạnh. Nhưng như thế thật quá cô đơn và vì cậu đã phải chịu thật nhiều cô đơn trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu rồi, nên tôi vẫn hy vọng cậu đã được hỏa thiêu theo đúng ước nguyện, để ai đó có thể tuẫn táng theo tro bụi của cậu những vần thơ đã cháy. Hy vọng người ta đã thả cậu trên một con sông. Để con sông trôi ra biển. Để nước biển bay hơi. Và rồi trong một cơn mưa nào đó giữa cái thế gian rộng lớn này, cậu đã mưa xuống cùng những vần thơ ấy.



Cậu đã chết cách đây bốn năm rồi - thông tin này đối với tôi thật không thể nào hiểu nổi. Nó như một thực tế tách rời khỏi mọi thứ. Tôi đã sống bốn năm với cái cuộc đời trong đó tồn tại ý nghĩ rằng cậu vẫn đang sống đâu đó. Nhưng không, thực ra cậu đã chết. Trong đoạn đời ấy của tôi, thực ra cậu đã không còn hiện diện. Sự thực ấy khiến tôi hụt hẫng, giống như mình đột nhiên bị đánh cắp một thứ gì. Giống như có hai thế giới song song cùng tồn tại và một ngày không hề báo trước chúng bỗng nhảy xổ vào nhau và tôi chẳng biết làm gì khác ngoài tan vỡ bởi nỗi buồn.  



Bạn tôi bảo thôi thì trong cuộc đời tan nát của cậu, cậu cũng đã có được một đoạn thời gian hạnh phúc và nhận được thương yêu. Thế là đủ. Sống có gì vui chết có gì buồn. Nhưng tôi vẫn nghĩ, sống thì tốt hơn cậu ạ. Sống đúng là chẳng có gì vui, nhưng chết thì đáng tiếc lắm. Cậu lẽ ra không cần chọn cách trở thành loài hoa cậu thích, loài hoa nở trong đêm và chết trong đêm, loài hoa ngắn ngủi nhất trên thế giới này. Nhưng cậu đã chọn. Và cậu thực đã chết rồi.



Cậu thực đã chết rồi.



Tôi chỉ có thể buồn mà thôi.





.JJ.