Sunday, May 12, 2013

you didn't care how you hurt me, baby

Đã một tuần nay luôn bị tỉnh giấc lúc bốn giờ sáng. Nằm một mình trong bóng tối, mọi thứ cứ đổ tràn ra như cơn bão cát, xoay vần trong đầu đầy đau đớn. Bản thân chẳng biết trốn đi đâu, khỏi nỗi buồn, sự cô độc, và cả những oán giận. Chỉ muốn trách một câu, tại sao cậu nỡ bỏ rơi mình, vào đúng lúc mình cần cậu nhất? Tại sao sau tất cả, cậu có thể làm như thế với mình? Sao cậu đành lòng? Tại sao? Tại sao?



Nhưng rồi ánh sáng một ngày mới lại đến, và những câu hỏi đó đều thành ra vô nghĩa.





.JJ.


Thursday, May 9, 2013

Thỏa hiệp

Những ngày này, tôi đang bắt đầu già đi. Thực buồn cười khi đến tận năm hai mươi tám tuổi, tôi mới chấp nhận sự thật rằng tuổi trẻ của mình đã trôi qua thật rồi. Tôi đang bắt đầu già đi, và quá trình này diễn ra một cách hết sức thần tốc. Từng ngày từng ngày. Chưa bao giờ tôi thấy mình già cỗi đến thế. Già cỗi trong cả nỗi buồn. Tôi đã không còn có thể tự thi vị hóa để thấy mình giống nhân vật trữ tình trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm, vào những cuối tuần quá im vắng bèn mặc lên người một bộ váy đẹp, đi ra ga tàu mua lấy chiếc vé bất kỳ, vào chỗ ngồi tận hưởng sự cô độc và nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi. Hoặc hút một điếu thuốc. Lấy máy ảnh chụp một đóa hoa. Đọc một quyển sách. Nằm yên lặng trong bóng tối. Xăm người. Thảy đều không còn hấp dẫn tôi. Nỗi buồn đã không còn là nguyên liệu hay chất xúc tác thúc đẩy tôi làm bất kỳ điều gì nữa.





Tôi đã già mất rồi. Nên bây giờ, nỗi buồn đã trở thành kém xinh đẹp. Tôi chỉ đơn giản là thấy buồn mà thôi.





.JJ.

Sunday, May 5, 2013

Gửi cho Thiên An, vì đường trần vốn chẳng có gì





Shin bé nhỏ,
Chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể gặp nhau
Dù chỉ một lần
Trong giấc mơ chưa thành hình của mẹ.

Đừng hỏi tại sao
Khi tình yêu của bố dành cho mẹ đã chết
Những khát vọng khác đã tan
Trước cả khi khát vọng về con kịp sống.

Shin bé nhỏ,
Không phải tình yêu nào cũng ở mãi với mùa xuân
Ngọt ngào lẫn đắng cay đều khiến trái tim con rệu rã
Mẹ không thể gặp con
Bởi con cũng là một phần của bố
Như ngọn lửa đã lụi tàn
Không đủ để sưởi ấm vệt thời gian

Shin bé nhỏ,
Trái đất không chỉ nghiêng mà còn chênh vênh con ạ
Khi trên cùng một dải đất bằng
Tiếng hát lẫn tiếng thở than
Vần vã nhau mà sống.

Shin bé nhỏ,

Ngủ ngon nhé con!




Phan Ý Yên

Cứ thế cứ thế




Có những ngày thế này, chỉ hít thở thôi cũng mệt đến rã rời. Ngồi thẫn thờ ước sao cơ thể con người giống như một cỗ máy. Khi cần có thể bấm nút turn off, để trí óc tạm thời được nghỉ ngơi, không cần suy nghĩ gì nữa.




Có những ngày thế này, sự chờ đợi giống như tế bào ung thư, chậm rãi lan dần khắp cơ thể, giết chết mình từng phần nhỏ một.





.JJ.