Đã một tuần nay luôn bị tỉnh giấc lúc bốn giờ sáng. Nằm một mình trong bóng tối, mọi thứ cứ đổ tràn ra như cơn bão cát, xoay vần trong đầu đầy đau đớn. Bản thân chẳng biết trốn đi đâu, khỏi nỗi buồn, sự cô độc, và cả những oán giận. Chỉ muốn trách một câu, tại sao cậu nỡ bỏ rơi mình, vào đúng lúc mình cần cậu nhất? Tại sao sau tất cả, cậu có thể làm như thế với mình? Sao cậu đành lòng? Tại sao? Tại sao?
Nhưng rồi ánh sáng một ngày mới lại đến, và những câu hỏi đó đều thành ra vô nghĩa.
.JJ.