Thursday, May 26, 2011

Just can't get enough


"Tôi nhắm mắt lại. Tỉnh ra lại buồn." - Bara no tameni -





Vậy đó. Giá như đây là một nỗi đau tiểu thuyết. Giá như đây là một bộ phim truyền hình bi kịch dài tập. Giá như tôi chỉ là người xem. Vậy tôi sẽ chỉ cần rỉ ra một chút nước mắt cho số phận quá đỗi hẩm hiu của nhân vật chính, rồi thôi, an tâm lên giường đi ngủ. Ngày mai khi thức dậy, có lẽ tôi vẫn sẽ nhớ đến nỗi buồn ngày hôm qua. Nhưng chỉ đến thế mà thôi. Đó không phải điều quá quan trọng. Tôi sẽ an ổn mà sống tiếp cái cuộc đời tẻ nhạt này.




Tiếc thay, tôi lại đang phải đóng vai chính trong một bộ phim bi kịch dở hơi lạt nhách do chính mình viết kịch bản. Bộ phim không có khán giả. Thế nên chẳng ai buồn xót thương tôi. Chẳng ai rỉ cho tôi dù chỉ một chút nước mắt. Và mỗi khi bình minh đến. Mỗi khi ấy. Là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong ngày.






.JJ .

No comments:

Post a Comment