Saturday, November 6, 2010

Một ai đó...







....không phải bạn bè, không phải tình nhân.


Nhưng sẽ đồng ý đi cùng tôi trong một chuyến hành trình. Ngồi cùng tôi trên cùng một băng ghế ô tô, đi xuyên qua đêm tối, nhưng tuyệt không hỏi han lời nào. Cho tôi dựa lên vai khi tôi ngủ quên, cho tôi mượn quyển tạp chí đọc đỡ buồn. Ăn cùng tôi bữa cơm ở nơi xa lạ. Trong khách sạn mỗi người ngủ một giường.


Tuyệt đối thấu hiểu.


Tuyệt đối cách xa.


Một ai đó như thế.







.JJ.

Friday, October 22, 2010

Nói tiếp về duyên nợ







Anh biết đấy, trên đời này không có gì ngẫu nhiên hết, mọi thứ đều là tất nhiên. Do vậy, chắc chắn không ngẫu nhiên mà em yêu anh. Chắc chắn giữa chúng ta phải có một mối lương duyên nào đó từ tiền kiếp.


Chắc chắn ở đâu đó, chúng ta đã từng yêu nhau.


Nếu không phải ở kiếp trước, thì sẽ là trước nữa, trước nữa nữa.


Khi đất nước chúng ta còn là chế độ công xã chẳng hạn :P


Hay xa hơn, khi em và anh còn là hai kẻ Mongoloid kiếm ăn bằng hái lượm :))


Hay khi chúng ta còn lông lá mọc đầy, tối ngày chỉ ở trên cây mà người ta gọi nôm na là khỉ đó anh :))


Hay khi anh còn là một con Cự Long bị Spinosaurus Aegypticus là em săn đuổi ;)) goằm một nhát, thế là xong. Chắc vậy nên kiếp này bị anh trả thù phát mệt.


Hay khi chúng ta còn là loài Ediacaran dập dềnh trong lòng đại dương? Trùng ba lá? Hai hạt bụi lơ lửng ngoài vũ trụ tối om om?


Em không biết. Làm sao mà em biết được mấy chuyện từ thủa chưa khai thiên lập địa như thế chứ. Nhưng em tin chắc chắn.


Ở một nơi nào đó.


Vào một thời khắc nào đó.


Chúng ta, đã từng yêu nhau.






.JJ.

You are still the one








Tôi, cứ yêu cậu ta như thế.



Đến nỗi, chỉ nhìn dáng lưng cũng muốn rơi nước mắt.



Và thế là, lại muốn được nằm mơ.



Trong mơ, tôi mải miết đi về phía biển. Đường thì còn rất xa rất xa. Ngay cả trong mơ cũng chẳng gần hơn chút nào. Nhưng xin cậu, hãy đứng chờ tôi ở đó. Để tôi có thể nói với cậu, tôi đã yêu biển đến thế. Là vì ai.



Biển xanh.



Cậu mãi mãi là biển xanh của tôi.







.JJ.

Làm sao anh biết được






Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
Một chiếc xe bịt kín đi qua
Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng


Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói


Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
Em bảo phải cần tìm một lý do để sống
Để gắn bó để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?





-Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà [9/1973]
Lưu Quang Vũ (Tặng Quỳnh, ngày xưa)-

Wednesday, October 6, 2010

Alone on Earth







Tôi có một đứa em trai mười lăm tuổi. Bắt đầu học lớp mười ở một thành phố xa lạ, buộc phải làm quen lại với mọi thứ từ đầu: đường phố, cách sống, bạn bè. Sáng ở nhà học bài, chiều tới trường, tối về nhà lại học bài, mỗi ngày đều như thế. Tôi biết nó buồn, và chán. Bởi ngay cả một kẻ nhàm chán như tôi, khi nghĩ về cái lịch đều đều ấy còn phát ngấy, thì một đứa bé 15 tuổi sẽ phải chán ngán đến thế nào. Mỗi lần đọc những dòng update status đầy bức bối của nó, tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Và hoàn toàn bất lực. Tôi biết phải khuyên bảo nó ra sao, khi chính tôi còn chẳng khuyên bảo được mình?




Thật là buồn. Tất cả chúng ta đều như thế. Được đem đến thế giới này, rồi bị bỏ lại một mình. Phải tự vật lộn với cuộc sống, tự giải quyết mọi vấn đề. Không thể trông đợi hay dựa dẫm vào bất cứ ai. Chẳng ai cứu được mình ngoài chính mình. Tôi không thể tới lớp học hộ em tôi, bố mẹ tôi không thể dắt tay ai đó đến bảo hãy chơi với con bác. Bạn tôi không thể khóc giùm nỗi buồn của tôi. Hai kẻ yêu nhau đến mấy cũng chẳng có cách nào hoà chung vào làm một. Chúng ta có thể tìm được người để chia sẻ, nhưng đến cuối cùng, đều phải tự sống cuộc đời của mình.




Tất cả chúng ta đều như thế. Đều bước đi trong những trái cầu bằng thủy tinh. Chúng ta có thể nhìn thấy nỗi buồn, niềm vui, sự giận dữ và tuyệt vọng của đối phương, đôi lúc còn ngỡ như đã đến rất gần, nhưng không bao giờ có thể thực sự chạm vào được.




Đó chính là định mệnh của nhân loại, cũng là nỗi tuyệt vọng lớn lao và dai dẳng nhất của loài người.







.JJ.

Sunday, September 26, 2010

Thư gửi Dương




Dương này, sáng nay khi mở cửa đi làm, tớ nhìn thấy nắng. Nắng vàng ươm cắt qua các nóc nhà lớn thành những mảng ấm áp, đẹp lắm. Cậu hiểu không, sau vô số ngày nhiệt độ ở mức dưới 15 độ C, giá buốt đến tận đầu từng sợi dây thần kinh, những tia nắng này thực sự có tác dụng cứu chuộc rất lớn. Bỗng nhiên tớ thấy có cái gì đó rất thanh thản khe khẽ lách qua lớp bùn lầy tăm tối trong lòng, vươn lên thành một cái chồi be bé xinh xinh. Cậu thấy có tuyệt không? Giống như một sự khởi đầu mới vậy.



Hôm qua, tớ đọc Cánh trắng của Phương. Viết rất là hay, rất là mượt mà, tớ thích lắm. Trong đó có một đoạn như thế này:




“....Lần đầu, rất điềm nhiên, anh ta nói: Tôi không yêu em.

Lần thứ hai, anh ta suy nghĩ lâu hơn một chút, rồi nói: Tôi vẫn chưa yêu em.

Lần thứ ba, anh ta vừa lau nước mắt cho cô gái vừa nhẹ giọng như một kẻ có tội: Tôi vẫn không yêu em.

Hai lần trước, cô gái đều đáp: Em sẽ chờ anh.

Nhưng lần này, vừa khóc cô vừa nói: Em vẫn không thể không yêu anh.

Chỉ thế thôi. Rồi hai người chia tay nhau ở ngã tư đường. Anh lên xe máy đi về phía Nam thành phố. Cô đi trên vỉa hè trở về ngôi nhà ở hướng Đông. Ánh hoàng hôn rơi rớt sau lưng họ. Khi ấy là một buổi chiều tà. Khi ấy, vẫn là một kẻ "không yêu" và một người "không thể không yêu"....”




Khi đọc đoạn đó, tớ đã khóc, nhưng rồi lòng lại rất đỗi bình yên. Dương ạ, có những tình yêu cố chấp như thế đấy. Dù biết sẽ không bao giờ được đáp lại, hoặc không thể nhìn ra đâu là đích đến, thì vẫn cứ không thể không yêu. Vùng vẫy để thoát ra sẽ chỉ khiến bản thân phải chịu thêm nhiều đau đớn tổn thương. Nhưng khi học được cách chấp nhận nó, thì dù là đơn phương đến suốt kiếp cũng sẽ không phải đớn đau, thậm chí là rất nhẹ nhàng.



Dương biết không, khó khăn lắm tớ mới có thể yêu một ai đó, tớ không muốn phải tự tay giết chết nó. Từ giờ, tớ đã có thể yên tâm gìn giữ tình cảm này mà không cần lo nghĩ, chỉ là đợi chờ cho đến ngày nó tự tàn lụi mà thôi.



Tớ sẽ không khóc nữa đâu. Dương cũng đừng buồn nữa nhé. Vì hôm nay, nắng đã lên rồi.






.JJ.


Saturday, September 25, 2010

"Chúng ta đã từng yêu nhau"







Anh à, anh đã bao giờ nghĩ về ngày chúng mình chia tay?


Đừng nhìn em như thế, chẳng phải đó là điều tất yếu hay sao? Chúng ta không thể mãi mãi ở bên nhau được, hoặc chí ít, em không thể mãi mãi ở bên anh được. Tương lai của chúng ta, không khác được đâu, chắc chắn sẽ là chia ly.


M. bảo, tất cả mọi người đều thế, đều sẽ phải rời xa nhau, đều sẽ quên, đều sẽ bỏ lại một phần nhiều dấu yêu của mình đằng sau cùng quá khứ. Như những bức ảnh trong cuốn album cũ, bao vệt nước mắt rồi sẽ thành những vệt úa vàng theo thời gian, và con người cũ của anh sẽ vĩnh hằng trở thành một nụ cười ngây thơ nhìn vào hiện tại. Ở một nơi nào đó, anh sẽ ôm một ai đó vào lòng, thì thầm vào tai họ “Chúng mình đã từng yêu nhau.”


Người ta không chết vì chia tay nhau. Chẳng ai cả. Nên em cũng sẽ không chết vì anh. Không thể đâu.


Anh còn nhớ không, lúc trước em có nói, khi nào đã quên hết tất cả về anh rồi, nhất định em sẽ viết truyện. Câu chuyện có em và anh làm nhân vật chính, sẽ thật đẹp, thật lãng mạn. Kí ức con người vốn là bộ xử lý dữ liệu hoàn hảo nhất, chỉ lưu giữ những gì chủ nhân muốn giữ. Em muốn giữ lại kí ức đẹp, nên sẽ bỏ qua những trường đoạn ám mùi khói thuốc và loang lổ nước mắt rơi, chỉ hồi tưởng lại những phút giây hạnh phúc bên anh. Thế cũng đủ cho một cuốn tiểu thuyết tình cảm ăn khách rồi, anh có công nhận không nào?


Chỉ hy vọng, khi viết những dòng đó, em đã có thể mỉm cười.






.JJ.

Monday, September 13, 2010

Nhà cũ. Cố hương. Hoài niệm.



Con chim ở đậu cành tre

Con cá ở trọ trong khe nước nguồn

Tôi nay ở trọ trần gian

Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời 

Trăm năm ở đậu ngàn năm

Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn

Ơ hay là một vòng xinh

Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời


<Ở trọ - Trịnh Công Sơn>




Tôi sinh ra ở một thị xã nhỏ của tỉnh Quảng Ninh, tuổi thơ mười tám năm liền gắn với bụi than mờ mờ mịt mịt. Thị xã bé tí bé teo, xấu quắc, ít dân, buồn hắt buồn hiu, chỉ có duy nhất một con đường quốc lộ độc đạo chạy xuyên qua, cắt thị xã thành hai nửa không đều, một bên là núi, một bên là biển, khập khà khập khiễng. Nói vui, là thị xã bốn chữ "bờ": bé - bụi - bẩn - buồn. Tuy thế, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện về sau sẽ rời khỏi cái thị xã "4 chữ B" đó. Tôi cứ tưởng mình sẽ ăn đời ở kiếp với nó kia. Thế nhưng cái số của tôi chắc là phải sống xa quê hương, từ nhỏ mỗi lần mẹ dẫn đi xem bói người ta đều phán vậy, mà thực tế cũng chứng minh như vậy.




Học xong cấp ba, trượt đại học, tôi thi vào một trường Cao đẳng cách nhà 100km, bắt đầu hành trình tha hương của mình. Hết ba năm Cao đẳng, bố về hưu, cả một đời cống hiến không xin nổi cho con gái một chân vào mỏ làm. Không một ai biết bố tôi lại có thể tin được chuyện đó. Ai cũng cho rằng chắc tại bố tôi không thích tôi làm mỏ, chứ bố tôi sao lại không xin nổi việc cho tôi. Nhưng sự thực là như thế.Học xong cấp ba, trượt đại học, tôi thi vào một trường Cao đẳng cách nhà 100km, bắt đầu hành trình tha hương của mình. Hết ba năm Cao đẳng, bố về hưu, cả một đời cống hiến không xin nổi cho con gái một chân vào mỏ làm. Không một ai biết bố tôi lại có thể tin được chuyện đó. Ai cũng cho rằng chắc tại bố tôi không thích tôi làm mỏ, chứ bố tôi sao lại không xin nổi việc cho tôi. Nhưng sự thực là như thế.




Sau này mẹ kể lại, tay giám đốc suốt hai năm thân thiết tưởng chừng hơn cả anh em của bố đến tận nhà tôi gửi trả lại tiền. À, nói đến tiền thì là như này, ở nhà tôi có cái luật bất thành văn - không tiền không xin được việc, trừ phi là công nhân khai thác chui lò thì không phải tiền nong, còn những vị trí phòng ban không có tiền là không ổn. Tất nhiên anh em với nhau, sao dám lấy tiền của bố tôi. Nhưng nếu nhận tôi vào, ông ta đương không sẽ mất một khoản tiền tương đối lớn (nghe nói, để xin vào làm công nhân cơ điện đã tốn những 70 triệu rồi, vào khối phòng ban chắc tiền to hơn nhiều). Vậy là ông ta chọn giải pháp không nhận tiền của nhà tôi, nhưng cũng không nhận tôi. Còn bảo bố tôi, anh ạ, anh nên hiểu, đời cua cua máy đời cáy cáy mò...




Tay giám đốc nọ đề nghị nhận tôi xuống khai trường làm, nhưng bố không đồng ý, sợ tôi vất vả, rồi thì trong cái chế độ rặt nhà nước này, không còn ai đỡ lưng, ông sợ tôi không chống chọi nổi. Bố tôi thương tôi, bố tôi không đành lòng. Sau chuyện ấy, ông buồn rất lâu. Mẹ bảo, đấy là thất bại của cuộc đời bố. Ở cái xã hội này, chẳng tin được ai con ạ, chẳng có gì thắng nổi một chữ "tiền". Những tổn thương của tuổi trẻ thường ồn ào và nhanh hết, còn những tổn thương của một người đàn ông đã ở tuổi xế chiều, tôi không cách nào hình dung ra. Nhưng sẽ không bao giờ tôi quên được dáng ngồi trầm ngâm của bố tôi những ngày ấy, và đôi mắt chỉ toàn cay đắng lẫn bất lực của ông.




Thế rồi một người bạn học từ ngày xưa của bố khuyên cho tôi lên Hà Nội, đất rộng người đông, thếu gì việc làm. Bố đắn đo suy nghĩ rất lâu rồi bảo để tôi tự quyết định. Tính tôi ưa đi xa, lại mới chia tay người yêu, nên đồng ý luôn. Đó là khoảng cuối 2006, vừa ra trường về nhà được hơn tháng, lại khăn gói tiếp tục ra đi. Và tôi khi đó vẫn không biết rằng lần ra đi ấy lại trở thành chuyến hành trình dài đến như thế.




Giờ, tôi coi như đã thành người Hà Nội - hộ khẩu Hà Nội, xe máy biển Hà Nội, việc làm ở Hà Nội, có một căn nhà ở Hà Nội (tuy bé tẹo và nằm tít trong hóc bà tó kiếm mãi không ra). Và kể ra thì, tôi cũng rất yêu nơi này. Nhưng đây vẫn không phải nhà của tôi. Thành phố mới chạm vào tôi một cách hững hờ và xa lạ. Tôi đi trong nó như kẻ mộng du, không sao xóa bỏ được ý nghĩ rằng mình chỉ là khách trọ. Tôi vẫn nhớ nhung cái thị xã buồn buồn bụi mù cách tôi ngót nghét 200 cây số, nhớ ngôi nhà rộng rãi mà tuềnh toàng ba mẹ tích cóp cả đời mới xây nên. Tôi nhớ cả căn phòng màu xanh dương do chính tôi chọn và pha sơn trên tầng áp mái mới chỉ kịp ở chưa đầy một tháng đã chẳng còn dịp ở thêm nữa (vì nay đã bị biến thành phòng dạy học của mẹ ;__;). Tôi nhớ cả cái cầu thang không-tay-vịn mà tôi đã hùng hồn thuyết phục bố mẹ rằng chẳng cần thiết phải làm tay vịn đâu bởi lý do abc nọ kia dù thực chất vì tôi không muốn bố mẹ tốn thêm một khoản tiền. Tôi nhớ cả cái nhà tắm sạch ơi là sạch ngày ngày mẹ đánh rửa. Tôi nhớ cả khoảng sân rửa phía sau, thoáng đãng và luôn lộng gió, mỗi lần ngẩng mặt lên sẽ thấy đủ loại cây cảnh mẹ trồng đang rủ bóng. Và rồi tôi nhận ra, tôi đã bắt đầu nhớ về nó như một hoài niệm.




"Hoài niệm", tôi ghét từ này, khi vang lên luôn khiến tôi chạnh lòng. Tôi hình dung đến lúc căn nhà dần trở nên vắng lặng, trên từng đồ vật bụi thời gian đóng dày, chập choạng những bóng hình xưa cũ, như một cơn mơ.




Lúc mới ra đi, tôi nghĩ mình sẽ thường xuyên về thăm nhà. Nhưng rồi những chuyến về thăm nhà cứ thưa dần, vì nhiều lý do, chủ quan có, khách quan có. Rất nhanh thôi, sẽ đến một ngày, không thể khác được, những sợi dây cuối cùng nối giữ tôi với nơi ấy cũng bung đứt hẳn, tôi sẽ chẳng còn cớ để quay về, trở thành một cái cây không có gốc, lơ ngơ phiêu dạt giữa đời. Thực ra với một kẻ như tôi, đó cũng không phải điều gì ghê gớm chí tử lắm. Chỉ là, tôi hi vọng mình sẽ không nhìn về vùng đất than ấy như một bến đỗ tạm. Chỉ hi vọng sẽ không quên nỗi buồn này.




-Viết lan man nhân dịp 2/9 đầu tiên không về nhà-


02/09/2010





.JJ.

Tuesday, August 31, 2010

Deep in Blue







Gần đây hay nghĩ về cậu ta như người tình cũ. Một người tình cũ đã hoàn toàn quên lãng tôi. Cho nên, dù vẫn còn cùng hít thở bầu không khí ô nhiễm của cái thành phố tám triệu dân này, dù vẫn còn rất yêu rất yêu rất yêu, thì vào những buổi chiều khi nỗi nhớ trở thành nhức nhối, cũng không thể tìm đến, không thể ôm, không thể hôn, không thể gọi điện, không thể nhắn tin. Không thể làm bất kỳ điều gì.


Dù khối tình cảm trong lòng có nặng nề đến đâu, có đau đớn đến thế nào, cho đến cuối cùng, vẫn cứ là tuyệt vọng.


Đại dương, nơi đây vẫn chỉ là đại dương.





.JJ.

Kiss while your lips are still red





Em thân yêu ơi,


Anh đã luôn muốn được hôn em. Mỗi khi nhìn thấy em, anh đều có ước ao như thế, đến nỗi gần như là một nỗi thèm khát, cồn cào đến đau đớn tuyệt vọng. Đến muốn rơi nước mắt. Anh muốn được hôn em, ngay cả đó là lúc đôi môi anh đang đặt trên môi em, ngay cả khi đầu lưỡi anh đang kiếm tìm lưỡi em, ngay cả khi những chiếc răng đang va vào nhau đến phát đau.


Những đường nét đẹp đẽ bám chặt lấy tâm trí anh, khiến anh tưởng chừng mình sẽ hoá điên lên mất.


Nên em thân yêu ơi,


Hãy hôn anh đi, khi đôi môi chúng ta còn thắm đỏ.


Hãy nói với anh đi, khi thế gian còn là một khối lặng câm.


Hãy chìm sâu vào mắt anh, khi chúng ta còn mù lòa.


Hãy yêu anh, khi buổi bình minh hoang tàn còn bị màn đêm che giấu.


Em thân yêu ơi...





[From L.T. to K.H. - Trích Những bức thư không gửi]








.JJ.

Những bản nhạc cho đêm không ngủ





1. Wake me up when September ends - Green Day


2. While your lips are still red - Nightwish


3. Come back to me - David Cook


4. Breathe - Frally Hines


5. Angel - Sarah McLachlan


6. The Level Plain - Joanie Madden


7. Peace - S.E.N.S


8. Any other world - Mika


9. Far away - Nickelback


10. Falling Slowly - Glen Hansard & Marketa Iglóva






.JJ.

Monday, August 9, 2010

Mùa

http://sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc1/hs175.snc1/6580_1195325997139_1048126703_617880_1858942_n.jpg





Nói về bốn mùa trong năm.


Mùa xuân, là thiếu nữ. Rất trẻ trung, rất dịu dàng e ấp, có chút háo hức đặc trưng của đám con gái trẻ mới bước ra đời, với thịt da mơn mởn tràn căng. Nhìn muốn cắn. Nhưng hay làm nũng khóc nhè. Không phải mẫu con gái cậu thích.


Mùa hạ, cũng là thiếu nữ. Thiếu nữ đô thành. Hừng hực, sôi động, cuồng nhiệt, nóng bỏng. Gợi cảm giác hưng phấn kỳ lạ, khiến người ta muốn xê dịch, muốn khám phá, muốn nắm tay nàng leo lên một chiếc phân khối lớn phóng với tốc độ 160km/h về phía biển. Gào thét. Trụy lạc một cách tích cực. Ngay đến cả nỗi buồn của nàng cũng nên được vẽ với tông màu đỏ trầm, sầu muộn đầy rực rỡ. Thực ra, cậu khá yêu nàng.


Mùa đông, thiếu niên u buồn của năm. Lạnh lẽo, trầm uất, xa cách. Cậu luôn nhìn thấy mùa đông dưới hình dáng của một mĩ thiếu nam, tóc đen phủ trên trán, dài và buồn, ánh mắt lãnh đạm xa xăm, tay để trong túi áo măng tô, trầm mặc ngẩng nhìn hàng cây khô gầy hanh hao gió lạnh. Cậu ta dễ dàng khiến cậu rơi vào đáy tâm trạng, phiền muộn vì những lý do không đâu, hoặc cảm thấy lạc lối. Cậu ta thật đẹp, vẻ đẹp sạch sẽ, nhưng quá buồn. Cậu vừa thích, vừa không thích cậu ta.


Mùa thu, là một người phụ nữ trưởng thành. Không quá háo hức như mùa xuân, không quá cuồng nhiệt như mùa hè, không quá lãnh đạm như mùa đông, Mùa Thu cân bằng giữa những sắc thái đó. Cái gì ở nàng cũng vừa tới tầm, vừa chín đủ. Tính tình điềm đạm chừng mực, gương mặt phảng phất nỗi buồn hư ảo, có phần hơi xa cách và tĩnh lặng, nhưng không khiến người ta e ngại đến mức chẳng dám làm thân. Vừa kéo lại gần, vừa đẩy ra xa. Cậu nhìn thấy nàng đi dưới hàng cây lá vàng, mái tóc đen dài khẽ bay bay, và biết mình đang yêu tha thiết.


Tâm trạng cậu giống như thời tiết. Sau thời gian cuồng nhiệt cùng mùa hè, hiện giờ cậu lại bắt đầu rơi vào thời kỳ tĩnh lặng. Cảm thấy nhịp sống chậm dần lại, như một con ngài trước khi rơi vào giấc ngủ dài trong cái kén của mùa đông. Bắt đầu muốn ở một mình. Muốn đọc một cuốn sách nhẹ nhàng trong trà quán. Muốn xa rời dần khỏi thế giới. Từng bước từng bước một. Nhẹ nhàng.


Ai mà biết được. Có lẽ tại mùa thu mà thôi.






.JJ.

Thursday, July 8, 2010

Giấc Mơ Trưa

...chỉ là cảm xúc...




Mùa hè về từ trên cao.

Và lúc này mới là đầu mùa...




Tôi biết điều đó khi ngước nhìn tầng trời thênh thang qua khung cửa sổ rộng. Phòng tôi nằm ở nơi cao nhất của căn nhà, sơn màu xanh da trời, có cửa thông ra ngoài sân thượng. Ba đặt ngoài đó rất nhiều chậu cảnh­­_những loài cây tôi chẳng bao giờ để tâm đến tên tuổi. Chỉ biết bây giờ toàn bộ không gian chung quanh tôi là một sắc xanh dịu mát đến mềm lòng. Lá xanh, nắng xanh, cả gió cũng xanh. Xanh như những giấc mơ.



Khép mắt mơ màng...

Tôi muốn ngủ thật yên trong quãng thời gian này...



Cậu đến tìm tôi vào một buổi chiều khi tôi đang ngồi bên bàn học, gối đầu trên cánh tay, lơ đãng giữa không gian sắc xanh của riêng tôi.

"Chào!"

Cậu cười nhẹ và ngồi xuống cạnh giường. Tôi quay lại, thấy cậu mặc một chiếc áo xanh dương nhàn nhạt. Có phải vì thế mà nụ cười của cậu hình như cũng có màu xanh?


Mềm quá...



"Chào..."

Tôi đáp mơ màng. Sau đó là im lặng. Như thường khi. Tôi tiếp tục đắm chìm trong dòng suy tưởng không rõ ràng của tôi. Cậu cũng không làm phiền, thoải mái nằm dài trên giường. Chúng tôi cùng im lặng. Chỉ có tiếng phong linh khe khẽ rung lên những âm thanh trong trẻo.


Dịu dàng...



Đôi lần tôi tự hỏi cậu đến tìm tôi để làm gì, vì rõ ràng tôi không phải đối tượng thích hợp để giao lưu chuyện trò. Lần nào cậu đến, tôi cũng đang bận bịu mơ màng thứ gì đó bên ngoài những giấc mơ. Và cậu lại với lấy chiếc gối màu vàng có in hình ba chiếc lá, nằm dài phía sau lưng tôi. Câu chuyện giữa chúng tôi thường vu vơ, rời rạc và đượm nét ơ thờ của tôi. Nhưng cậu vẫn cứ đến, cũng như tôi, trong một góc vô định nào đó của tâm thức, vẫn cứ ngóng chờ nhịp chân quen thuộc vang trên những bậc cầu thang dẫn lên căn phòng đứng một mình ở nơi cao nhất của ngôi nhà.

Tôi vốn không phải kẻ cởi mở. Tôi không thích bất kì ai xâm nhập vào không gian riêng giữa bốn bức tường màu xanh da trời của tôi. Chỉ có cậu là người lạ duy nhất xuất hiện trong phòng mà tôi vẫn cứ yên tâm để mặc suy nghĩ của mình lang thang trôi nổi. Có lẽ vì cậu mang đến trong cái tĩnh lặng một không khí mơ hồ thanh thản, trống vắng mà đầy tràn, dìu dịu xanh như những ngày đầu hè êm ả.


Tôi rất yêu những phút giao mùa...

nên, có khi nào tôi yêu cậu không nhỉ?



"Hè về rồi ha?" Cậu nói bâng quơ.

"Hmm..."

"Nhanh quá. Vậy mà ba năm rồi đấy."

"Ba năm? Cậu đang muốn nói đến chuyện gì?" Tôi ậm ừ, không hoàn toàn để tâm vào câu chuyện.

"Cậu lúc nào cũng như người mơ ngủ ấy!" Hình như cậu cười.

"Không phải như," tôi cự nự nhưng vẫn không quay đầu lại " tớ là kẻ mơ ngủ thật mà."

" Từ sân thượng phòng cậu nhìn được ra biển nhỉ?" Cậu bỗng đổi chủ đề.

"Ừ..."

"Sao không ra nhìn?"

"Tại vì biển không xanh!"

"Ai bảo biển không xanh?"

"Tớ bảo!"

"Cậu vẫn đang chờ à?" Giọng cậu chìm xuống.

"Chờ ai?"

Cậu thở dài, "Đừng chờ nữa, được không?"

Tôi ngạc nhiên. Cậu nói gì kì lạ. Tôi đâu có chờ ai. Tôi ngoái lại, định bụng thắc mắc.

Nhưng chỉ còn mình tôi giữa căn phòng nhuốm sắc xanh.



Này giấc mơ trưa bao giờ em về?

Một giấc mơ tái tê...


Lúc này hè chỉ mới vào mùa ....






.JJ.

Monday, June 28, 2010

Những cô gái viết văn






Dạo này đang rất thích blog của một cô gái Sài thành. Mỗi ngày đều mở blog cô, nhâm nhi đọc lại các entry cũ cô viết. Thường rất ngắn, có khi chỉ một đôi dòng. Nhưng là những con chữ đẹp đẽ, tác động mạnh đến tâm tư người đọc, khiến tôi lưu luyến say mê. Đôi khi đi trên đường, giữa dòng xe cộ ồn ào còn một mình nhẩm đi nhẩm lại, cảm giác du dương giống như một khúc tình ca.



Thậm chí, nếu tôi là một người đàn ông, tôi nhất định sẽ yêu cô chỉ vì những con chữ đẹp đẽ ấy.



Không hiểu sao tôi luôn tin rằng người viết được ra những con chữ như thế, không thể nào là một người xấu, hoặc hoàn toàn xấu. Một tâm tư nhạy cảm dường vậy, tốt hơn nên sinh ra chỉ để người khác yêu thương.



Nhưng sự thực thì, người tình thường trực của họ - những cô gái viết văn yếu mềm của tôi, dường như lại chỉ luôn là nỗi cô đơn.



Giá mà lúc này có một tách cafe.






.JJ.

Tuesday, June 22, 2010

Nếu ăn tôi, sẽ chết (*)


(*) Bara no Tame ni




thứ tình cảm này, giống như là độc dược



nếu ăn vào, nhất định sẽ chết



nên, cậu bé ạ, có đôi lúc tôi thật chỉ muốn tan biến đi để khỏi phải chịu đựng sự tuyệt vọng và cùng quẫn này



nhưng, nhìn thấy không, đã lại nuốt thêm một giọt nữa rồi






.JJ.

Sunday, June 20, 2010

Lỗi nhịp






Tôi thức dậy khi một ngày nữa lại đến. Cậu bé tóc vàng cười với tôi từ bức ảnh trên tường. Tôi ra khỏi giường, bước tới hôn lên nụ cười thuần khiết của cậu. Đôi môi tôi chạm vào bề mặt thủy tinh lạnh ngắt. Bỗng nhiên tôi muốn khóc. Phía sau lớp kính này là tình yêu của tôi, là tuổi trẻ cao ngạo và đầy ước vọng của tôi. Tôi đã tìm thấy cậu qua lớp lớp không gian và thuộc về nhau trong từng khoảnh khắc của số phận. Nhưng tôi đã bước lỗi nhịp. Cậu đã dừng lại đâu đó trên con đừơng một chiều, còn tôi không cách chi quay lại được, đành bước mãi và rơi vào vực thẳm; ở đó không có gì ngoài sự trống rỗng. Cậu mãi mãi là đứa trẻ thuộc về phần bên kia đầy ánh sáng của thế giới, nơi tôi không bao giờ còn chạm được tới.



Anh nói đúng. Tôi của ngày hôm qua và tôi của ngày hôm nay là hai người hoàn toàn khác biệt. Thậm chí tôi của phút trước, giây trước cũng đã trở nên xa lạ với con người của thời khắc tiếp theo. Không ai, dù có cố gắng đến thế nào, có thể trở lại làm bản thân mình nguyên vẹn. Giống như bây giờ, dù cả anh, cả tôi, cả những người bạn của chúng ta có cùng xuất hiện bên nhau trên một sân khấu, chúng ta vẫn không thể là chúng-ta-của-hôm-qua được nữa.



Tôi của ngày hôm qua, của phút trứơc, giây trước, đã chết rồi.


Từng ngày trôi qua, chúng ta vẫn đang chết từng phần mà không hề hay biết.


Tôi vẫn biết thế, nhưng tại sao lại cứ đau lòng mãi thế này?









.JJ.

Đóng chặt







Bây giờ là 2 giờ 56 phút chiều. Hà Nội đã dịu dàng đi nhiều so với hai ngày trước. Đã có thể ngồi trong nhà mà không cần mở điều hòa. Thật tốt quá.


Sau khi khóc uống một cốc nước lạnh. Đi loanh quanh trong không gian cô độc đóng chặt của riêng mình. Lắng nghe một ca khúc hay. Vén rèm nhìn ra ngoài, vẫn nắng. Trong phòng mát thế này, nhưng nếu phải đi ra ngoài kia thì hẳn là vẫn nóng nực lắm.


Bây giờ là 3 giờ. Đám quần áo phơi ngoài ban công đung đưa trong gió. Mình và thế giới ngoài kia chẳng có chút liên hệ gì với nhau cả. Mình thích thế.


Không phải những lời màu mè sáo rỗng nói cho hay, thực lòng đang mong cho thời gian cứ dừng lại luôn ở khoảnh khắc này.


Cô đơn, mình đã yêu bạn đến thế này rồi đấy :)








.JJ.

We're still alive but hope just died








Tình cảm đối với anh như pháo hoa khi bắn còn lưu lại bóng đen, không thể nào tan biến.




Thế giới của em đã vì có anh mà khác đi.



Anh là vết thương không bao giờ có thể chữa lành.



Là thiên sứ duy nhất.



Là mơ tưởng vĩnh viễn ngọt ngào của em.






.JJ.

Friday, June 18, 2010

Trưởng thành







Trong lúc tôi không để ý, cậu ta đã vụt biến thành một người đàn ông từ lúc nào rồi.



Đường quai hàm đã rõ nét hơn, yết hầu nhô cao hơn, cơ thể cũng rắn rỏi vững vàng hơn, đặc biệt vẻ rụt rè pha lẫn quyết tâm của một đứa bé trai chuẩn bị bước vào thế giới của những người đàn ông trong đôi mắt cậu ta đã không còn. Nhìn vào mắt cậu ta, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta bây giờ, đã thực sự, thực sự là của một người đàn ông trưởng thành rồi.



Theo dõi quá trình lớn lên của một con người, cũng khá là thú vị.






.JJ.

Wednesday, June 16, 2010

Thay đổi







1. Trước năm 24 tuổi, tôi thường nghĩ nhiều đến tình yêu. Từng viết cho bạn một bức thư, bảo rằng dù thế nào, vẫn muốn yêu và được yêu, dù có thêm trăm lần bị bỏ lại vẫn mong như thế. Còn mơ ước về một tình yêu như đám cháy rừng, mãnh liệt đến nỗi đốt cháy cả chính chủ thể sinh ra tình yêu đó, một tình yêu mù quáng đến nỗi kẻ điên mê muội nhất cũng phải e sợ.


Những lời lẽ khoa trương như thế, giờ đọc lại thấy hơi buồn cười.




2. Trước năm 24 tuổi, tôi thường muốn bỏ đi thật xa. Nỗi mong muốn thường trực, cồn cào, gần như trở thành thèm khát. Nuôi trong đầu những hình ảnh thật đẹp đẽ và phóng khoáng. Vai mang ba lô, chân đi giày vải, áo ca rô bạc màu mở nút khoác xộc xệch bên ngoài chiếc áo thun, một mình đi khắp nơi. Những bãi biển hoang vắng, những bình nguyên rộng mở, những rặng núi ngút ngàn, những thung sâu vời vợi. Cứ đi. Cứ đi.


Ảo tưởng bạt gió và bụi đó, theo thời gian dường như đã mờ nhạt mất rồi.




3. Trước năm 24 tuổi, tôi tin tưởng tuyệt đối vào mối kết giao giữa năm con người xa lạ ở một xứ sở xa lạ. Luôn cho rằng dù trải qua bao biến đổi thăng trầm, dù gần bên hay cách xa, họ vẫn là những người anh em tốt của nhau, không bao giờ quên lãng nhau. Niềm tin đó có một ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tuổi trẻ của tôi, đã từng nâng đỡ tôi qua nhiều ngày khó khăn buồn nản.


Nhưng giờ đây, trong tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sự nghi ngờ. Có thực khi xưa họ yêu thương nhau đến như tôi tưởng tượng? Liệu ở thời điểm này, họ có còn nhớ về nhau nữa hay không? Có gọi điện hỏi thăm nhau? Có còn nhớ ngày sinh nhật của nhau? Có bao giờ thực lòng ước mong thời gian quay trở lại? Những câu hỏi tương tự thế, chúng len lỏi bám rễ vào tâm trí tôi, như loài tầm gửi đáng ghét. Tôi không chủ tâm nuôi cấy chúng, chỉ là, chúng cứ tự đến mà thôi.


Có lẽ vì tôi đã đủ trưởng thành để không cần nương náu vào họ nữa? Hay vì tôi đã chứng kiến đủ mặt trái để nghi ngờ cả niềm tin của chính mình?


Dù thế nào, sự thực là do họ nắm giữ, còn tôi, ngay từ đầu đã chẳng có gì.




4. Khi còn bé, tôi rất thích đọc truyện tranh. Những tưởng sẽ đọc truyện tranh đến khi về già. Cũng thích cả vẽ nữa. Có cảm giác việc vẽ đã ăn vào máu, thành thói quen, không vẽ thì không sao chịu được. Tôi vẽ vào bất cứ thứ gì có thể mỗi lần cầm bút lên. Giấy nháp, góc tờ báo, mặt bàn học, thậm chí khi không tìm được giấy, sẵn sàng vẽ vào lòng bàn tay. Nói vui, là yêu đến chết đi sống lại.


Vậy mà, tôi đã bỏ vẽ được hơn ba năm nay. Bức vẽ cuối cùng đánh dấu bằng một ngày của năm 2007. Cũng chừng ấy thời gian tôi không đọc truyện tranh nữa. Không phải bỏ hẳn, tôi vẫn đọc một số bộ hay, nhưng niềm đam mê khi xưa thì đã không còn.


Những cuốn truyện tranh sờn góc, những bức tranh chì phai màu, tôi thấy chúng nằm ngủ yên trong một hộc bàn nào đó.




5. Khi nhìn lại bản thân thế này, chợt cảm thấy có chút e sợ. Tôi đã thay đổi nhiều đến thế. Có những thay đổi nhìn thấy được, sờ mó vào được, có những thay đổi khi nhận ra khiến bản thân phải giật mình. Có nhiều thứ cũng đã quên.



I'll never be the same, if we ever meet again (*)



Chỉ là, tuổi trẻ của tôi đã trôi qua mất rồi.







.JJ.





(*) Lời một ca khúc của Timbaland.

Làm sao anh biết được


.Hà Nội, ngày bỏng nắng.




....Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
Một chiếc xe bịt kín đi qua
Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng


Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói


Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
Em bảo phải cần tìm một lý do để sống
Để gắn bó để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?






---Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà [9/1973]
Lưu Quang Vũ
(Tặng Quỳnh, ngày xưa)---







Tuesday, June 15, 2010

Vụn vặt




Cô uống nước chanh. Ly lớn nước trắng, bỏ miếng đá và hai lát chanh tươi màu xanh. Đơn giản và tinh khiết như vậy. Phải sau 25 tuổi, cô mới có được cuộc sống đơn giản và tinh khiết như thế. Đã có căn hộ độc thân. Đã có thành phố độc thân. Đã có chuyến du hành.


--- Trích Đảo Tường Vy của Bảo Bối An Ni---



Luôn rất thích An Ni. Thực mong bản thân có thể bình thản đứng giữa cuộc đời như cô ấy. Không sân si, cũng không quá bận tâm về nỗi cô đơn. An nhiên mà bước. Đôi lúc dừng lại để tận hưởng sự tinh khiết của ly nước trắng có hai lát chanh tươi màu xanh. Trên mớ tóc hơi rối cài bông hoa lài trắng. Thật dịu dàng. Nhưng có trái tim bình tĩnh.


Tôi cũng thích một căn hộ độc thân. Một phòng bếp kiêm phòng khách. Một nhà vệ sinh. Một phòng ngủ kiêm phòng làm việc. Đồ đạc bằng gỗ, rèm cửa màu xanh cốm nhạt, điểm hoa trắng. Bàn ăn be bé, có một chiếc ghế. Giá bát chỉ chứa đôi ba chiếc bát con, một chiếc bát tô, một muôi canh, dăm ba chiếc xoong... Cái gì cũng be bé, vừa đủ. Nuôi thêm một con mèo. Một chiếc máy tính. Nằm trên tầng cao của một khu chung cư. Sáng sáng đi làm, tối về nghỉ ngơi. Bình yên mà sống.


Ngẫm lại, sống một mình quá lâu không phải điều hay. Nó tạo cho tôi thói quen hài lòng với sự cô độc của bản thân. Trở nên lười giao tiếp. Có những cuối tuần, hai ngày liền không bước chân ra khỏi cửa, không nói chuyện với ai, chỉ đi lại quanh quẩn trong phòng, lướt web, tán gẫu cùng vài người bạn trên mạng, lúc mệt thì đi ngủ, khi tỉnh dậy sẽ lục tạm bất cứ thứ gì còn sót trong tủ lạnh để ăn qua loa, lười nhác vuốt ve con mèo béo. Vốn đã là một kẻ khép kín, nay càng khó lại gần hơn.


Tôi, và thành phố này, hai kẻ độc thân kết giao cùng nhau, lẳng lặng đi bên nhau mà chẳng thể chia sẻ điều gì.





.JJ.

Thursday, June 10, 2010

Đấy là hạ. Cả tình yêu, cũng chỉ là hư ảo.(*)


.tiêu đề thuộc về K.





Tôi cứ nghĩ mãi, về duyên nợ. Phải trải qua bao nhiêu lượt luân hồi, người ta mới có thể gặp lại nhau? Có thể yêu nhau? Tôi đã trải qua bao nhiêu lượt luân hồi, để nhìn thấy cậu? Và yêu cậu?


Tiếc là, đã cố gắng sinh được ra trong cùng một thời đại, lại vẫn không có cách nào để khiến cậu yêu tôi, như tình yêu tôi đang dành cho cậu.


Một cánh bướm đập ở trời nam mãi mãi không thể gây bão ở trời đông. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng gọi tên cậu, mỗi ngày. Dưới ánh mặt trời mùa hạ hun đốt như thiêu, những giấc mơ bùng lên chỉ để tàn rụi.


Thứ tình cảm tuyệt vọng này, tôi biết phải làm gì với nó đây?







.JJ.

Wednesday, June 9, 2010

Trong mưa








Buổi chiều hôm đó, trên đường đi làm về, trời đổ mưa. Tôi im lặng đi dưới cơn mưa thành phố ngột ngạt và khó chịu, trong một lúc bỗng tha thiết muốn gọi tên người con trai ấy. Muốn một cách kỳ lạ. Người con trai tôi chưa bao giờ từng đem lòng yêu, nhưng lại luôn xót xa hơn bất kỳ ai khi nghĩ về.


Tôi bắt đầu gọi tên anh, trong tâm thức. Một lần. Rồi hai lần. Rồi rất nhiều lần. Cứ gọi mãi, gọi mãi. Vô thanh.


Và khi cái tên ấy lăn ra trên đầu môi, là lúc nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi xuống.


Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc. Chỉ là, trong cơn mưa mùa hạ, tôi đã khóc vì một người con trai mình chưa bao giờ từng yêu.


Hôm ấy, là mùng bảy tháng sáu.





.JJ.

Thế giới hai người








Tôi rất thích tưởng tượng về một thế giới chỉ có hai người.


Nói chính xác hơn, toàn bộ thế giới của tôi sẽ chỉ có người ấy, chỉ dành cho người ấy.


Tương tự thế, toàn bộ thế giới của người ấy cũng sẽ chỉ có tôi, chỉ dành cho tôi.


Tức là, người ấythế giới của tôi.


tôi, là thế giới của người ấy.







Như thế, thật hay.








.JJ.


Tàn hạ


.viết cho LT.





Ngày vẫn rộng và tháng vẫn dài, tôi vẫn đi qua cuộc đời này như một kẻ mộng du. Hạ cũng đã sắp cạn đến giọt cuối cùng. Tôi luôn sợ hãi những khoảng khắc giao mùa, tôi sẽ thấy mình trở nên úa tàn theo thời gian, và chết. Rồi lại tái sinh. Cứ chết đi, rồi sống lại, không biết bao nhiêu lần, nhưng nỗi đau sau mỗi lần sống lại chỉ lớn lên chứ không hề giảm đi. Như nỗi đau của một con ngài cố tách mình khỏi vỏ kén, chỉ khác một điều, tôi thiếu mất cái niềm háo hức đón chào thế giới của nó. Tôi đã là một thực thể chết, ngay từ lúc mới sinh ra. Vậy nên, hãy cứ để tôi chết, mãi mãi, trong duy nhất một lần.



Hãy để tôi chết đi.






.JJ.

Let me escape from the fuckin' boring world





Bây giờ là 12 giờ 29 phút đêm. Lúc này đang muốn bỏ ra khỏi nhà. Đi lang thang ngoài đường. Yên lặng. Như cơn gió luồn lách giữa các khóm lá. Như tuổi trẻ trôi qua kẽ tay. Như thinh không tan vào đêm. Cứ thế mà biến mất. Biến mất. Biến mất.



Biến mất.



Đó thực là một cụm từ buồn.






.JJ.

Quá muộn để chết





1. Tuổi để chết


K bảo, con người có hai giai đoạn phát triển của não bộ, một là thời niên thiếu - cũng là bắt đầu cho thứ gọi là "tuổi trẻ", và những năm từ sau hai mươi bảy tuổi trở đi. Khi đó, não bộ sẽ tiến qua một trạng thái mới, gọi là "trưởng thành", sẽ chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, chuẩn mực hơn. Nghĩa là sẽ bình ổn hơn. Nhàm chán hơn. Không còn thứ cuồng nhiệt và ngông nghênh, bất cần và chóng vánh của tuổi trẻ nữa.

Đánh mất nhiều điều.

Quên lãng nhiều điều.

Hầu hết là những điều khi còn trẻ đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể quên.

K lại bảo, có một câu lạc bộ những-kẻ-chết-năm-hai-mươi-bảy-tuổi. Đó là những người không muốn đánh mất thanh xuân của mình, không muốn trở thành một cái bóng cằn cỗi của quá khứ. Hoặc đơn giản là tuổi trẻ đã phạm quá nhiều sai lầm, không muốn đối mặt với quãng thời gian còn lại, khi nhận thức không còn đủ cuồng nhiệt để bất chấp tất cả nữa. Nên họ chọn cách kết thúc tất cả.

Để lưu giữ.

Để che giấu.

Để mang theo.

Tôi bảo, vậy thì tôi đã quá muộn để chết rồi.





2. Quá muộn để chết


Nếu chết, lẽ ra tôi nên chết vào năm hai mươi mốt hay hai mươi hai tuổi. Đó là thời điểm đẹp nhất, rực rỡ nhất, bất ổn nhất, như những bông pháo hoa bùng nổ đầy ngờ vực trên bầu trời.

Còn giờ đây, đã quá muộn để chết rồi.

Này K, cả hai chúng ta, đành phải tiếp tục sống thôi.






.JJ.

Forever young




1. Có đôi lúc gã tìm thấy bản thân đang nhớ nhung thời tuổi trẻ đã qua một cách da diết.

Những ngày tháng của tuổi hai mươi.


Khi đó, người ta trẻ, người ta điên cuồng, người ta khao khát đến ngây dại tự do và tình yêu. Người ta tin vào một điều gì đó mơ hồ huyễn hoặc nhưng to lớn.

Khi đó, người ta dễ xúc động vì hơi nóng của mùa hạ, vì vẻ rực rỡ của hoa hướng dương, vì sự choáng ngợp của đại dương bao la và những bình nguyên rộng mở.

Khi đó, người ta luôn muốn ra đi.






2. Có đôi lúc, gã nhớ tới những người tình đã đi qua trong đời, bỗng nhiên tưởng tiếc cái cảm giác đau đớn mà họ từng đem lại. Đối với gã, ký ức về hạnh phúc thật mờ nhạt, chỉ có nỗi đau mới có đủ sức mạnh để lưu dấu ấn, khiến gã thoả mãn. Như những vết sẹo trên da thịt, nhức nhối, hằn sâu, đau đớn là thứ làm mạnh mẽ thêm khoái cảm. Gã không chắc lắm. Nhưng giờ phút này, gã ước rằng có một ai đó xuất hiện, và lại khiến cơ thể gã rỉ máu như bị hàng triệu chiếc gai đâm xuyên qua, để gã lại thấy nỗi tuyệt vọng từ mùa đông xanh xám, lại biết sợ hãi những cơn mưa dầm dề cuối thu, hay chìm lấp trong cơn bi ai không lối thoát mỗi chiều hoàng hôn muộn mùa hè.





3. Forever young




Let's dance in style, let's dance for a while
Heaven can wait, we're only watching the skies
Hoping for the best but expecting the worst
Are you going to drop the bomb or not?

Let us die young, or let us live forever
We don't have the power, but we never say 'never'
Sitting in a sandpit, life is a short trip
The music's for the sad men

Can you imagine when this race is won?
Turn our golden faces into the sun
Praising our leaders, we're getting in tune
The music's played by the madman...



Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever?
Forever young!



Some are like water, some are like the heat
Some are a melody, and some are the beat
Sooner or later they all will be gone
Why don't they stay young?

It's so hard to get old without a cause
I don't want to perish like a fading horse
Youth is like diamonds in the sun
And diamonds are forever!

So many adventures couldn't happen today
So many songs we forgot to play
So many dreams are swinging out of the blue
We let them come true!



Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever...?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever...?(*)






4. Gã thèm cảm giác cô đơn của tuổi trẻ. Như thèm vị của một điếu thuốc đắng ngắt đã phôi pha trên đầu môi.






.JJ.

Nỗi nhớ






Có nhiều khi, vào những lúc bất chợt, khuôn mặt một vài người bạn cũ hiện lên. Đi cùng với nó là ước muốn được ôm lấy họ vào lòng.

Họ, là quá khứ đẹp đẽ, những mảnh thanh xuân vỡ vụn của tôi, chỉ còn lưu lại thứ ánh sáng lung linh mờ ảo.

Nhưng sau cùng, tất cả đều tan biến, cả khuôn mặt bạn bè, cả những cái ôm.

Nhanh như một cơn mưa mùa hè.

Chỉ còn mình tôi đứng dưới ánh mặt trời gay gắt.





.JJ.