Friday, October 22, 2010

Nói tiếp về duyên nợ







Anh biết đấy, trên đời này không có gì ngẫu nhiên hết, mọi thứ đều là tất nhiên. Do vậy, chắc chắn không ngẫu nhiên mà em yêu anh. Chắc chắn giữa chúng ta phải có một mối lương duyên nào đó từ tiền kiếp.


Chắc chắn ở đâu đó, chúng ta đã từng yêu nhau.


Nếu không phải ở kiếp trước, thì sẽ là trước nữa, trước nữa nữa.


Khi đất nước chúng ta còn là chế độ công xã chẳng hạn :P


Hay xa hơn, khi em và anh còn là hai kẻ Mongoloid kiếm ăn bằng hái lượm :))


Hay khi chúng ta còn lông lá mọc đầy, tối ngày chỉ ở trên cây mà người ta gọi nôm na là khỉ đó anh :))


Hay khi anh còn là một con Cự Long bị Spinosaurus Aegypticus là em săn đuổi ;)) goằm một nhát, thế là xong. Chắc vậy nên kiếp này bị anh trả thù phát mệt.


Hay khi chúng ta còn là loài Ediacaran dập dềnh trong lòng đại dương? Trùng ba lá? Hai hạt bụi lơ lửng ngoài vũ trụ tối om om?


Em không biết. Làm sao mà em biết được mấy chuyện từ thủa chưa khai thiên lập địa như thế chứ. Nhưng em tin chắc chắn.


Ở một nơi nào đó.


Vào một thời khắc nào đó.


Chúng ta, đã từng yêu nhau.






.JJ.

You are still the one








Tôi, cứ yêu cậu ta như thế.



Đến nỗi, chỉ nhìn dáng lưng cũng muốn rơi nước mắt.



Và thế là, lại muốn được nằm mơ.



Trong mơ, tôi mải miết đi về phía biển. Đường thì còn rất xa rất xa. Ngay cả trong mơ cũng chẳng gần hơn chút nào. Nhưng xin cậu, hãy đứng chờ tôi ở đó. Để tôi có thể nói với cậu, tôi đã yêu biển đến thế. Là vì ai.



Biển xanh.



Cậu mãi mãi là biển xanh của tôi.







.JJ.

Làm sao anh biết được






Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
Một chiếc xe bịt kín đi qua
Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng


Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói


Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
Em bảo phải cần tìm một lý do để sống
Để gắn bó để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?





-Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà [9/1973]
Lưu Quang Vũ (Tặng Quỳnh, ngày xưa)-

Wednesday, October 6, 2010

Alone on Earth







Tôi có một đứa em trai mười lăm tuổi. Bắt đầu học lớp mười ở một thành phố xa lạ, buộc phải làm quen lại với mọi thứ từ đầu: đường phố, cách sống, bạn bè. Sáng ở nhà học bài, chiều tới trường, tối về nhà lại học bài, mỗi ngày đều như thế. Tôi biết nó buồn, và chán. Bởi ngay cả một kẻ nhàm chán như tôi, khi nghĩ về cái lịch đều đều ấy còn phát ngấy, thì một đứa bé 15 tuổi sẽ phải chán ngán đến thế nào. Mỗi lần đọc những dòng update status đầy bức bối của nó, tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Và hoàn toàn bất lực. Tôi biết phải khuyên bảo nó ra sao, khi chính tôi còn chẳng khuyên bảo được mình?




Thật là buồn. Tất cả chúng ta đều như thế. Được đem đến thế giới này, rồi bị bỏ lại một mình. Phải tự vật lộn với cuộc sống, tự giải quyết mọi vấn đề. Không thể trông đợi hay dựa dẫm vào bất cứ ai. Chẳng ai cứu được mình ngoài chính mình. Tôi không thể tới lớp học hộ em tôi, bố mẹ tôi không thể dắt tay ai đó đến bảo hãy chơi với con bác. Bạn tôi không thể khóc giùm nỗi buồn của tôi. Hai kẻ yêu nhau đến mấy cũng chẳng có cách nào hoà chung vào làm một. Chúng ta có thể tìm được người để chia sẻ, nhưng đến cuối cùng, đều phải tự sống cuộc đời của mình.




Tất cả chúng ta đều như thế. Đều bước đi trong những trái cầu bằng thủy tinh. Chúng ta có thể nhìn thấy nỗi buồn, niềm vui, sự giận dữ và tuyệt vọng của đối phương, đôi lúc còn ngỡ như đã đến rất gần, nhưng không bao giờ có thể thực sự chạm vào được.




Đó chính là định mệnh của nhân loại, cũng là nỗi tuyệt vọng lớn lao và dai dẳng nhất của loài người.







.JJ.