Monday, February 9, 2015

Yêu ai yêu cả đường đi lối về

 


Cuối tháng Một năm 2015, tôi quay lại thăm Hội An, coi như tung tăng chuyến cuối trước khi sinh em bé. Nếu như những lần đi chơi trước tôi đều dành cả tuần để chọn lựa chỗ nghỉ cẩn thận qua đủ thể loại trang booking, thì lần này tôi quyết định thử "phó thác" số phận cho dịch vụ book phòng giờ chót Hotel Quickly. Nhờ vậy, tôi biết đến Riverside Bamboo Resort. 




Kỳ thực đây chỉ là một khu mini resort thôi, nằm cách trung tâm phố cổ khoảng 3km, lối vào cũng nhỏ và hơi khuất, tuy không quá khó tìm nhưng dễ bị chạy lố đường nếu không để ý. Resort nằm sát bờ sông, khuôn viên gọn gàng sạch sẽ đầy màu xanh, mọi tiện ích đi kèm như sân vườn hay hồ bơi đều được thu nhỏ lại, đủ dùng và hết sức đáng yêu. Đặc biệt tôi rất thích bể bơi, vì đá lát bể bơi thật đẹp, dưới ánh nắng cứ xanh lên lóng lánh.


Đây là cô bạn đồng hành :D
 
 Thời điểm tôi đến không phải mùa du lịch của Hội An, trời có nắng nhưng vẫn khá lạnh, cả khu resort chỉ có hai người chúng tôi và ba vị khách nước ngoài nữa, chính vì thế mà tôi được hưởng một không gian yên tĩnh và thanh bình đến lạ. Phòng ốc tương đối rộng rãi, trang thiết bị đầy đủ, giường đệm cao su nằm rất dễ chịu. Hôm đó resort trống nhiều phòng, chúng tôi được bố trí nghỉ tại phòng trệt hướng vườn, hệ cửa chính rộng được làm toàn bộ bằng kính, mở thẳng ra khu vườn phía ngoài tạo cảm giác thoáng đãng như đang ở trong một bungalow riêng biệt vậy.           





Những ngày này ở Hội An, tôi mắc chứng khó ngủ. Mặc cho đêm trước ngủ muộn thế nào, sáng hôm sau cũng chỉ khoảng 5h tôi đã tỉnh. (Sau tôi đã nói đùa, chắc tôi có thể trạng phù hợp với việc đi chơi, vì ở nhà thì trống đánh bên tai không chịu dậy, dậy rồi cũng uể oải không muốn rời giường, vậy mà hễ đi đâu xa là lục đục sớm hơn cả người già, mà nguyên ngày hôm đó cũng không hề buồn ngủ, tinh thần minh mẫn không khác gì uống nước tăng lực). Nằm dỗ giấc chập chờn mãi đến 6h30 thì chịu không tài nào ngủ thêm được. Nhìn sang giường bên cạnh, bạn đồng hành vẫn ngủ say, thấy tội nên không đánh thức, lại nằm ngó ngoáy trong chăn đến 7h mới tung chăn dậy, vén rèm nhìn ra ngoài. Khu vườn trước mặt chìm trong một lớp sương mờ bảng lảng như thể còn sớm lắm, tuy đâu đó đã nghe tiếng chim hót ríu ran. Cây cối mướt rượt xanh thẫm, lay động nhẹ nhàng trên con đường nhỏ lát đá ướt đẫm sương đêm.


Quàng chiếc áo khoác mỏng lên người, tôi chậm rãi đi ra thủy đình cạnh sông. Vì vẫn đang là mùa đông nên dù mặt trời đã mọc khá cao, sương vẫn chưa tan hết, cứ giăng ngang mặt sông Thu Bồn xanh biếc màu lá mạ, lờn vờn trên thảm cỏ, lững lờ bên hàng dừa nước mé bên kia sông. Thảng hoặc có con cò trắng bay qua rồi bay lại. Cảnh vật chỉ đơn giản vậy, nhưng lòng tôi thế cũng đủ vui.



Được một lúc, tôi đánh thức bạn đồng hành dậy. Chúng tôi ngồi ở thủy đình ăn sáng, pha một tách cà phê hòa tan, dùng điện thoại để mở nhạc, không nói chuyện gì nhiều. 8h sáng, rồi 8h30, sương vẫn chưa tan, khung cảnh vẫn mơ hồ giống như hơn một tiếng trước. Ở nơi ấy, vào lúc ấy, tôi đã nghĩ thời gian ngừng trôi hẳn mất rồi.



Hôm tôi rời đi, người phục vụ resort có hỏi tôi sao lại đi du lịch Hội An mùa này. Có sao đâu, tôi nghĩ, tuy ở biển mùa đông không thể ngắm bình minh vì quá nhiều sương, nhưng sáng nay dậy trễ, khi đang vội vã chạy xe trong lòng Hà Nội đông đúc, bất giác nôn nao nhớ cái cảm giác thanh tịnh đầy sương của một buổi sáng khó ngủ ở nơi xa lạ và bình yên đó biết bao.




J.J

Sunday, February 8, 2015

What happened in Hoian




Hôm đó ở Hội An, trong lúc dừng nghỉ chân ven đường ăn bát tào phớ giải nhiệt, có một anh bán dầu gió dạo ngồi xuống bên cạnh mình. Anh này bị mù, mù thiệt không phải mù dỏm, lần mò cầm từng cái hộp dầu gió con con sắp xếp lại trên cái khay hàng của ảnh. Mình quan sát vài phút, chạnh lòng nghĩ không biết bán mấy cái đồ này thì sao mà đủ sống, rồi mình quyết định mua giùm ảnh một lọ dầu Phật Linh trị giá mười ngàn.


Vừa lúc đó một bà cụ bán vé số đi qua, cụ mời mình mua vé số nhưng mình từ chối, dù sao cũng không thể giúp đỡ tất cả những người bán dầu gió hay bán vé số đi ngang qua đời mình được. Bỗng anh mù bán dầu gió gọi cụ, bảo, để cháu mua giúp cụ một tờ, rồi ảnh đưa bà cụ tờ mười ngàn mình vừa trả cho ảnh. Bà cụ nhận tiền xong thì hỏi, mày bán cái gì thế, có long não không, có à, vậy bán cho tau bốn gói, tau mua giùm cho. Tất cả hết mười hai ngàn. Bà cụ lại đưa trả cho anh mù tờ mười ngàn ban nãy. Mình và chị tào phớ đều cười, chị trêu, hai người này trao đổi hàng hóa à. Hai ngàn còn thiếu, anh mù nhất định không lấy, bảo cháu bán giá vốn cho cụ được rồi. Còn bà cụ thì quyết đi đổi tờ năm ngàn với chị tào phớ lấy tiền lẻ trả anh mù. Cụ bảo, tau muốn đưa mày tờ năm ngàn luôn, nhưng tau ngại mày nghĩ tau bố thí mày, nên tau đưa đủ mày hai ngàn đây. Giằng co mãi cuối cùng anh mù cũng chịu nhận hai ngàn. Đó thực sự là một quang cảnh kỳ lạ và gây ấn tượng mạnh, khi hai con người khốn khó không hề quen biết giằng co để được giúp đỡ nhau.


Rồi cụ bảo, bây giờ tau xuống cái chùa kia xem có phát cơm trưa từ thiện không. Anh mù lại tận tình hướng dẫn cụ, chùa phía đó bữa nay không có cơm đâu, cụ lên chùa đằng kia kìa. Trước khi cụ bán vé số đi, mình và chị tào phớ cũng mua giùm cụ mỗi người một tờ vé số nữa. Vé số chắc chắn chẳng trúng, nhưng thôi, mình trúng được niềm vui.


Thế nên mới nói, mình yêu Hội An nhiều nhiều lắm. Và nếu có dịp đi Hội An chơi, đừng bước đi quá vội, cũng đừng chỉ mải ngắm nghía cảnh đẹp thôi, hãy cứ dừng lại ven đường nghỉ mệt, ngay trước cửa một gian hàng nào đó (họ sẽ không đuổi bạn đi vì tội cản trở kinh doanh đâu), ăn một bát tào phớ, hoặc một món vỉa hè đơn giản bất kỳ, chầm chậm quan sát xung quanh, biết đâu bạn cũng sẽ gặp được một khung cảnh ấm áp như thế, giống mình, để thấy đời dù sao cũng còn rất đáng yêu.




30/01/2015
J.J

Sự nhức nhối không thể nhổ bỏ



 
Tôi cảm thấy đau đớn trước mọi nỗi đau của những con vật bị hành hạ. Chúng vốn không thể chống cự, không còn lựa chọn, nhưng hẳn chúng vẫn muốn được sống. Con người đúng là bệnh dịch của Trái Đất.




J.J