Sunday, October 9, 2011

Ghi đè






Xưa thật là xưa, nàng từng ghé quán cafe nọ cùng Người Tình Số Một, cái quán đến là dễ thương với sàn tre bàn ghế gỗ đơn sơ, có guitar thùng và tiếng hát mộc. Cả hai ngồi bên nhau, chuyện trò vu vơ về vài cuốn sách. Khi chia tay Người Tình Số Một, nàng cũng đến chính quán cafe ấy, nghe guitar, hát mộc, và khóc. Bẵng đi nhiều ngày, rất rất nhiều ngày, khi quay lại, quán cũ đã không còn. Sự việc như thế vốn chẳng có gì lạ lùng nếu bạn sống ở một thành phố chuyển mình từng ngày như nơi đây. Chỉ có điều từ đó về sau, mỗi khi nhớ đến quán cafe nhỏ bé nọ, nàng buộc phải nhớ thêm Người Tình Số Một, cả nước mắt cả nỗi đau kéo dài, tựa như món hàng khuyến mại đính kèm bất đắc dĩ. Cùng với nơi chốn đã bị thời gian chôn vùi ấy, Người Tình Số Một ghi khắc trong nàng một dấu ấn mang tính duy nhất, vĩnh viễn không cách nào thay thế hay xóa bỏ được.






Vậy nên, Người Tình Số Hai thân mến, tôi mong cậu hãy tha thứ cho nàng, nếu biết rằng nàng sẽ đưa một người nào khác cùng đến những nơi đầy ắp kỷ niệm của nàng và cậu. Bởi cậu biết không, tình cảm in dấu trong lòng chúng ta bằng cách thức giống hệt cuốn băng cát-xét, và phương pháp tốt nhất để xóa bỏ nó là ghi đè. Nàng đã nỗ lực đến thế để lãng quên cậu. Không phải vì nàng không yêu thương trân trọng quá khứ, nhưng nếu như quá khứ ấy chỉ khiến nàng buồn bã, hãy để nàng quên đi khi vẫn còn kịp. Hãy để nàng chạy đua cùng thời gian, sửa chữa cảm nhận trong lòng trước khi thời gian chôn vùi tất cả cơ hội.           






Những vùng đất mù sương nơi nàng đã từng hạnh phúc vì cậu, khổ đau vì cậu, và rồi khi cậu ra đi đã nhanh chóng biến thành vết thương nhức nhối, vào một ngày nắng rạng rỡ nào đó, nhất định tôi sẽ đưa nàng tới, khiến nàng cười thật tươi, và ở lại bên nàng mãi mãi. Sau đó, nàng sẽ có thể bình yên nhớ về chúng, không còn với tư cách một vết thương, mà là một hồi ức đẹp.









.JJ.

1 comment: