Wednesday, November 6, 2013

Anh vẫn đi tìm em hàng đêm




Em thương yêu của anh,


Đêm qua anh mơ thấy em.


Đêm trước cũng thế.


Đêm trước nữa cũng vậy.


Và anh biết sẽ còn nhiều đêm nữa.


Anh có thể đẩy em khỏi tâm trí mình mỗi khi ánh ngày lên, nhưng trong giấc ngủ, anh vẫn thấy mình đuổi theo bóng em. Mà càng lúc càng xa vời vợi.




.JJ.

Monday, October 28, 2013

Ngày hôm nay, anh đã thôi không còn hy vọng nữa







Một số người sẽ cho rằng anh tiêu cực. Một số người sẽ cho rằng anh bi quan. Anh nào muốn trở thành kẻ không ra gì như thế. Nhưng em ơi, chừng ấy năm sống ở trên đời, với chừng ấy chuyện xảy ra, với chừng ấy nỗi đau không ai biết đến, anh nhận lại được gì?


Anh đã từng hy vọng, phải, em thân yêu, anh đã. Anh đã từng hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ rời tay nhau ra một lần nữa, khi em quay về bên anh không phải trong những cơn mơ. Anh đã từng hy vọng hạnh phúc không chỉ là hai từ "hạnh" và "phúc" đứng cạnh nhau vô nghĩa. Anh đã từng tin rằng mọi nỗ lực sẽ mang đến kết quả xứng đáng. Anh đã từng cám ơn cuộc đời. Anh đã từng nghĩ số phận rốt cuộc cũng ban cho anh ân hưởng.


Hóa ra anh lầm. Một số chuyện rồi sẽ chỉ xảy ra trong tưởng tượng, để sau này khi nhìn lại, chúng ta mặc dù cảm thấy thật không cam tâm, nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi. Giống như bây giờ anh vẫn luôn tiếc nuối rằng mình đã chưa bao giờ có cơ hội trải qua một chuyện tình thời học sinh đúng nghĩa, thì anh cũng không thể trẻ lại được nữa. Hoặc anh ví dụ đơn giản, là chuyện của anh và em. Có lẽ một ngày nào đó vào tháng năm nào đó xa xôi phía trước, anh sẽ hồi tưởng lại tất cả, vẫn không hiểu nổi tại sao mình đã phải đánh đổi nhiều đến thế cố gắng nhiều đến thế, mà kết thúc vẫn là chia ly. Thật khó đành lòng.  


Nếu biết anh không còn yêu em, liệu em có buồn? Hay anh sẽ chỉ là một trong những kẻ điên cuồng yêu em và may mắn được em yêu nhưng rồi em vẫn sẵn sàng từ bỏ? Là kẻ sẽ hiện diện trong câu chuyện em kể với ai đó đến sau, rằng "ngày xưa em đã từng yêu một người như thế"?


Thì anh cũng đã đôi lần mong em phiền muộn vì chẳng còn anh biết bao nhiêu.


Nhưng ngày hôm nay, anh đã thôi không hy vọng nữa.




.JJ.

Wednesday, October 23, 2013

We don't say goodbye






Ngày hôm đó, tôi đã không bao giờ biết được rằng, đó sẽ là lần cuối cùng mình còn nhìn thấy M.


Đôi lúc rảnh rỗi tôi lại gõ địa chỉ trang cá nhân của hắn - rất may, dù đã biến mất, hắn vẫn để lại blog, không đóng, cũng không xóa. Giống như một vị chủ nhân khi bỏ đi không mang theo thứ gì, chỉ đột ngột bước ra khỏi bữa tiệc bạn bè đang hồi vui vẻ, và cứ thế bốc hơi khỏi bề mặt trái đất. Vậy là căn nhà ở nguyên đó với đầy đủ đồ dùng, tựa hồ người kia mới vừa chạy ra cửa tiệm tạp hóa cách vài bước chân trong chốc lát, rồi sẽ sớm quay về. Nhưng bụi đã phủ dày, và ngoài sân thì ngập những cỏ hoang. 


Khung cảnh đó khiến cho người ta có một cảm giác rất khó diễn tả khi chứng kiến. Vừa nhẹ nhõm vì ít nhất vẫn còn sót lại dấu vết về sự tồn tại của hắn, một bằng chứng cho việc hắn đã thực sự từng hiện hữu trong cuộc đời này. Vừa cảm thấy mơ hồ và bất lực và buồn bã đồng thời, vì biết rằng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại hắn nữa. Hắn đã đi thật rồi. Và cái dấu vết kia, vô hình chung trở thành một lời nhắc nhở đầy day dứt.


Tôi không thể phủ nhận rằng tôi nhớ hắn. Cái con người kì lạ ấy. Một gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi râu ria xồm xoàm, bất cần và nhiều thất bại, ôm trên tay chậu cây thuốc phiện gia tài đáng giá nhất hắn nhớ phải cầm theo vào cái ngày bị vợ cũ đuổi ra khỏi nhà - ấy là hắn cứ thích cái hình ảnh thiếu tính thẩm mỹ như vậy. Nhưng hắn điềm đạm, dịu dàng, biết cách lắng nghe, biết cả cách động viên an ủi.


Nhiều năm trước chúng tôi quen nhau, những thanh niên u uất và bế tắc - dĩ nhiên bây giờ tôi cũng vẫn bế tắc như vậy, từng cùng nhau thức thâu đêm suốt sáng để nói toàn chuyện dưới bể trên trời. Tôi thích cách hắn đùa nghịch với từ ngữ. Thật sự đặc biệt. Hoàn toàn tự tin và thu hút. Tôi cũng thích quan sát cách hắn act cool như một thằng ngốc với đội quân hâm mộ nho nhỏ của riêng hắn. Hắn hào phóng tặng cho bất kỳ ai cần đến những lời thăm hỏi, những cái cầm tay, những đụng chạm vuốt ve. Nhưng không ai nắm bắt được hắn. Người ta chỉ thấy cái hắn muốn người ta thấy. Thân gần với tất cả. Xa cách với tất cả. Cởi mở và đóng chặt. Ở bên và không ở bên. Bình ổn và bất ổn. Ngay cả tôi, với vô số những lần trò chuyện riêng, cũng không hiểu gì về hắn. Chỉ có một điều duy nhất tôi biết chắc chắn từ lúc bắt đầu, đó là sẽ có một ngày hắn bỏ đi. Dù vậy, tôi vẫn yêu quý và tôn trọng hắn. Tôi đoán hắn cũng cảm thấy thế về tôi. Đấy là tôi cứ hy vọng vậy. 


Rốt cục hắn bỏ đi thật, chẳng nói một lời. Như chính tôi ngày đó giờ đây cũng đã biến mất khỏi bản thân tôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì, với ai, có hạnh phúc không - tôi mong hắn được hạnh phúc. Lũ trẻ tan nát không vì cớ gì như chúng tôi cần phải được hạnh phúc, để chống chọi lại tất cả những đổ vỡ bất chợt đến từ sâu bên trong này.


Lẽ ra tôi có thể nhấc điện thoại và gọi cho hắn để hỏi thăm. Nhưng thôi, hắn đã chọn lựa, tôi cũng nên chấp nhận.




.JJ.

Monday, October 21, 2013

Like a tattoo




Rốt cuộc là tại sao, tôi đã yêu em như vậy? Kiếp trước tôi đã mắc nợ em những gì, để bây giờ tôi trả nợ hoài không hết? Trong nỗi tuyệt vọng tôi đã muốn căm ghét em biết bao khi những thương yêu tôi trao cho em không được đền đáp. Trong giấc mơ tôi đã muốn giết chết em một nghìn lần để khỏa lấp đi sự bất lực này và tại vì sao em không chịu hiểu tôi yêu em nhiều đến thế. Giá như có thứ phép thuật nào giúp tôi đọc được tâm trí em, điều khiển trái tim em. Tôi sẽ muốn em yêu tôi nhiều hơn chút nữa, chút nữa. 



Tôi đơn giản là mong muốn bản thân được hạnh phúc, nhưng những ngày này ở bên em tôi không sao hạnh phúc nổi, chỉ có trống rỗng, chán chường. Tôi sợ nghe thấy giọng nói thờ ơ của em. Tôi sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của em. Tôi sợ cái hố sâu ngăn cách đang nới rộng dần giữa chúng ta. Tôi sợ một mai ngay cả mẩu tình cảm ít ỏi em dành cho tôi lúc này cũng sẽ không còn nữa. Nghĩ về thời khắc ấy, tôi chỉ ước sao mình có thể tan biến đi. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để buông tay ra và quay đi. Em mắc kẹt trên cơ thể tôi như một hình xăm đầy đau đớn.



Ngay bây giờ, ngay lúc này, tôi nghĩ rằng mình sắp phát điên.



Và tại sao, tại sao?    





.JJ.

Thursday, October 17, 2013

Vậy là hạ đã cạn ngày





Tôi không thể hiểu nổi sự xa cách này đến từ đâu - giá như tôi biết, hẳn tôi sẽ có thể trừ bỏ nó - nhưng nó đã đến, nằm im lìm nơi lồng ngực như một hạt nhân đen thẫm, và không ngừng nở rộng ra. Trong cuộc điện thoại tôi nghe thấy một khoảng trống xa vời vợi. Như thể từ hai người không quen. Gương mặt cũ bỗng không còn thân thuộc. Bàn tay tôi thường nắm trở nên lỏng lẻo, sượng sùng. Khi nghĩ về tất cả những điều ấy, những cơn đau ân ẩn ở dạ dày lại trỗi lên ngày một nhiều.



Đó là dấu hiệu báo trước cho thứ gì đó đang chết.



Chuông báo tử điểm từng tiếng rời rạc. Nhưng chỉ mình tôi nghe thấy.



Thật buồn.





.JJ.

Sunday, June 23, 2013

This world is so old





"Thế giới này cũ kĩ quá." 



Tôi nghĩ thế khi nhìn ngắm những block nhà phía xa và dòng người lầm lũi đi dưới mưa. Thậm chí cả cơn mưa này cũng đã quá cũ kĩ. Cơn mưa cũ kĩ rơi trên một thành phố cũ kĩ. Còn cái gì đáng để đón chào? 



Tôi nhớ nhung cảm giác thức giấc ở một nơi xa lạ, tấm lòng tươi mới tràn ngập những dự định khám phá đầy háo hức.



Tôi ước ao mỗi buổi sáng mai là một ngày đáng để tỉnh dậy.



Tôi, vào lúc này, chỉ muốn ra đi.






.JJ.

Sunday, May 12, 2013

you didn't care how you hurt me, baby

Đã một tuần nay luôn bị tỉnh giấc lúc bốn giờ sáng. Nằm một mình trong bóng tối, mọi thứ cứ đổ tràn ra như cơn bão cát, xoay vần trong đầu đầy đau đớn. Bản thân chẳng biết trốn đi đâu, khỏi nỗi buồn, sự cô độc, và cả những oán giận. Chỉ muốn trách một câu, tại sao cậu nỡ bỏ rơi mình, vào đúng lúc mình cần cậu nhất? Tại sao sau tất cả, cậu có thể làm như thế với mình? Sao cậu đành lòng? Tại sao? Tại sao?



Nhưng rồi ánh sáng một ngày mới lại đến, và những câu hỏi đó đều thành ra vô nghĩa.





.JJ.


Thursday, May 9, 2013

Thỏa hiệp

Những ngày này, tôi đang bắt đầu già đi. Thực buồn cười khi đến tận năm hai mươi tám tuổi, tôi mới chấp nhận sự thật rằng tuổi trẻ của mình đã trôi qua thật rồi. Tôi đang bắt đầu già đi, và quá trình này diễn ra một cách hết sức thần tốc. Từng ngày từng ngày. Chưa bao giờ tôi thấy mình già cỗi đến thế. Già cỗi trong cả nỗi buồn. Tôi đã không còn có thể tự thi vị hóa để thấy mình giống nhân vật trữ tình trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm, vào những cuối tuần quá im vắng bèn mặc lên người một bộ váy đẹp, đi ra ga tàu mua lấy chiếc vé bất kỳ, vào chỗ ngồi tận hưởng sự cô độc và nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi. Hoặc hút một điếu thuốc. Lấy máy ảnh chụp một đóa hoa. Đọc một quyển sách. Nằm yên lặng trong bóng tối. Xăm người. Thảy đều không còn hấp dẫn tôi. Nỗi buồn đã không còn là nguyên liệu hay chất xúc tác thúc đẩy tôi làm bất kỳ điều gì nữa.





Tôi đã già mất rồi. Nên bây giờ, nỗi buồn đã trở thành kém xinh đẹp. Tôi chỉ đơn giản là thấy buồn mà thôi.





.JJ.

Sunday, May 5, 2013

Gửi cho Thiên An, vì đường trần vốn chẳng có gì





Shin bé nhỏ,
Chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể gặp nhau
Dù chỉ một lần
Trong giấc mơ chưa thành hình của mẹ.

Đừng hỏi tại sao
Khi tình yêu của bố dành cho mẹ đã chết
Những khát vọng khác đã tan
Trước cả khi khát vọng về con kịp sống.

Shin bé nhỏ,
Không phải tình yêu nào cũng ở mãi với mùa xuân
Ngọt ngào lẫn đắng cay đều khiến trái tim con rệu rã
Mẹ không thể gặp con
Bởi con cũng là một phần của bố
Như ngọn lửa đã lụi tàn
Không đủ để sưởi ấm vệt thời gian

Shin bé nhỏ,
Trái đất không chỉ nghiêng mà còn chênh vênh con ạ
Khi trên cùng một dải đất bằng
Tiếng hát lẫn tiếng thở than
Vần vã nhau mà sống.

Shin bé nhỏ,

Ngủ ngon nhé con!




Phan Ý Yên

Cứ thế cứ thế




Có những ngày thế này, chỉ hít thở thôi cũng mệt đến rã rời. Ngồi thẫn thờ ước sao cơ thể con người giống như một cỗ máy. Khi cần có thể bấm nút turn off, để trí óc tạm thời được nghỉ ngơi, không cần suy nghĩ gì nữa.




Có những ngày thế này, sự chờ đợi giống như tế bào ung thư, chậm rãi lan dần khắp cơ thể, giết chết mình từng phần nhỏ một.





.JJ.

Monday, April 22, 2013

Friendship







Mình là một người rất coi trọng bạn bè. Có thể tự hào mà nói như thế. Mình đoán là do ảnh hưởng từ mẹ. Mẹ thường nói, bạn ăn bạn chơi thì dễ kiếm, nhưng bạn thực sự thì khó tìm lắm. Ngày xưa, thời của mẹ, vẫn còn bom đạn chiến tranh. Nơi mẹ ở là một thị xã nhỏ bằng bàn tay nằm im lìm giữa núi và biển. Thế nên người ta sống với nhau giản đơn và tình cảm. Đến nhà bạn chơi, có cơm thì ăn, có việc thì làm, không nề hà. Nhà bạn có chuyện cũng giống như nhà mình có chuyện, lo lắng hết sức hết lòng.


Mẹ bảo, như thế mới thật sự là bạn. Và mình đã thấm nhuần tư tưởng ấy từ những ngày còn bé. Luôn tin tưởng rằng phải như thế mới đáng được coi là bạn. Đã là BẠN, thì phải như thế.


Cho nên đến giờ, hết một phần ba đời người rồi, vẫn cứ còn thất vọng.


Đôi lúc tự nhủ với lòng, thôi đừng buồn, đừng trông đợi. Đừng lấy làm suy nghĩ hay tủi thân khi mình gặp chuyện, bạn hỏi han vu vơ vài câu, rồi còn bận vui với những cuộc vui của bạn, lắm khi quên bẵng cả mình. Như thế càng nhẹ gánh. Bạn không quan tâm mình, sau này mình cũng không cần áy náy vì không quan tâm được tới bạn. Chúng mình cứ chơi chơi với nhau vô thưởng vô phạt vậy cũng được mà. Thực ra cũng đâu ai bắt buộc phải có trách nhiệm với ai? Chỉ là mình cứ tự nghĩ ra đấy chứ.


Ấy vậy mà vẫn cứ buồn. Bởi vì sau mỗi lần như thế, đột nhiên thấy những câu chuyện giữa mình với bạn cũng nhạt đi. Bạn vẫn hồn nhiên vô tư như thế, vẫn nói vẫn cười vẫn tâm sự những chuyện thường ngày của bạn. Nào thì quần áo mới, thức ăn ngon, người yêu tốt. Nhưng mình thì không tìm nổi đâu ra hứng thú để lắng nghe. Mình thấy chúng thật nhạt nhẽo và vô nghĩa. Mình chỉ nghĩ, bạn ở đâu khi mình cần bạn? Phải, chính là bạn, chứ không phải những câu chuyện của bạn. Bạn đã ở đâu?


Rồi thì thậm chí mình còn không muốn gặp bạn. Mình lảng tránh, trong đầu không ngừng vẳng lên giọng dằn dỗi, "không cần nữa, mình không cần bạn nữa". Dù cố kiềm chế thì giọng nói ấy vẫn vang lên. Tình cảm giống như bát nước mỗi ngày đem đổ đi một chút, không cách nào đong lại được, cứ thế hao hụt dần.


Cho đến một ngày, lòng rỗng không, mình sẽ lại buông tay bạn ra. Nhưng chuyện ấy nào có to tát gì. Bạn cũng chẳng bận lòng. Đời ai người nấy sống, chúng ta vẫn sẽ sống tốt đời mình, dù là chẳng còn nhau.


Chỉ đôi khi nghĩ lại, cứ thấy buồn. Và lại tự hỏi, nếu cứ đà này, có khi nào đến cuối đời mình sẽ sống hoàn toàn cô độc, không gia đình mà cũng chẳng bạn bè hay không? Hay mình nên tập cách để không hi vọng gì vào bất kỳ ai, như thế mới không đánh mất bạn bè vì những dỗi hờn đỏng đảnh của mình?


Có lẽ nào, một mối quan hệ tốt thực sự là một mối quan hệ không có ảo tưởng ở đối phương hay sao?






.JJ.


Tuesday, April 9, 2013

spend time alone




Thực ra tôi nghĩ, việc tìm cho được một người yêu, một tấm chồng, một cô vợ, một chỗ để nương nhờ lúc thở than, ấy là chuyện tốt, không có gì sai cả. Nhưng như vậy không có nghĩa độc thân là sai trái, là tự kỷ, là hâm, là ế, là sắp tận thế đến nơi rồi. Trái lại, tôi thấy độc thân rất vui.


Đó là khi tâm trạng tôi không bị lệ thuộc vào ai, vui hay buồn đều do chính bản thân tôi quyết định. Tôi không cần chờ đợi những lời hỏi han quan tâm từ một người mà nhiều khả năng sẽ không đủ tinh ý nhận ra tôi đang mệt mỏi để hỏi han quan tâm, từ đó mới cảm thấy được tiếp thêm sinh lực, mới có thể sống tiếp. Tôi không cần mong ngóng một ngày sự lãng mạn của chàng bất chợt nổi lên, trăm năm chẳng biết được bao ngày, mua tặng tôi loại hoa tôi thích - mà có lẽ chàng cũng chẳng nhớ nổi tôi thích loại hoa gì đâu. Tôi không cần phải để tâm trạng lên xuống thất thường cùng đối phương. Chàng đến muộn: buồn. Chàng thất hứa: buồn. Chàng không tinh ý: buồn. Chàng không lãng mạn: buồn. Một tỉ lý do có thể khiến tôi buồn khi có chàng.       


Còn khi tôi độc thân? Tôi có thể buồn vì một ngày không may mắn, và cũng có thể tự thưởng cho mình một cuốn phim hay để tìm lại niềm vui.  Tôi có thể buồn vì bị sếp mắng, và cũng có thể gọi điện cho bạn để nói xấu sếp rồi cười ầm với nhau. Tôi có thể buồn vì một chiếc lá thu rơi, một cơn mưa buổi sớm, và cũng có thể hạnh phúc lấy máy ảnh ra bắt lấy những khoảnh khắc xinh đẹp ấy. Tôi có thể buồn, thậm chí là đau đớn vì người tôi yêu không yêu tôi, nhưng tôi có thể làm vơi đi bằng việc viết blog, đọc sách, xem phim. Khi muốn cắm hoa, tôi có thể tự đi mua. Khi muốn diện quần áo mới, tôi có thể tự đi mua. Khi thích đi du lịch, tôi tham gia cùng những nhóm bạn trẻ có mặt khắp nơi. Đó là những niềm vui đơn giản, bé nhỏ, nhưng hoàn toàn chủ động nên rất dễ tìm thấy. Vấn đề là ở chỗ, bạn có cho rằng đó là niềm vui hay không. Nếu bạn khăng khăng nghĩ, phải chờ người khác hỏi han mới là được quan tâm, hoa người khác tặng mới là đáng giá, thì xin chia buồn, cuộc sống độc thân của bạn thực sự là địa ngục trần gian mất rồi.  


Dĩ nhiên tôi không so sánh độc thân và có người yêu thì cái nào hơn. Nhưng nếu cuộc sống chỉ cho ta một chiếc bánh, hãy tin rằng mỗi chiếc bánh có một vị ngon khác nhau, không có chiếc bánh tuyệt đối ngon, và vì vậy cũng không có chiếc bánh tuyệt đối dở.


Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng cao quý, nhiều người dùng cả đời cũng chỉ để tìm kiếm tình yêu, nhưng đừng để nó trở thành tất cả. Bởi nếu không, khi tình yêu ra đi, chúng ta sẽ chẳng còn lại gì.





.JJ.

Sunday, April 7, 2013

đừng yêu một cô gái đọc sách, viết văn





 
Tất cả các cô gái đều thích đọc sách tâm lý, hoặc truyện ngôn tình, hoặc tiểu thuyết lãng mạn, vân vân, và gật gù mơ mộng, ồ đây chính là điều mình muốn ở anh ấy, giá như anh ấy có thể làm như thế này thế nọ thì sẽ tuyệt biết bao. Vấn đề là, bạn không cần đến sách vở để biết mình muốn gì - bản thân bạn VỐN đã biết rõ bạn muốn gì rồi, còn những người THỰC SỰ cần biết điều bạn muốn, lại là những người cả đời không bao giờ động đến một cuốn sách tâm lý, hoặc có động thì cũng chỉ vừa đọc vừa nghĩ "toàn chém gió, chả có gì đáng để học hỏi cả".



Hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ đã bảo mẹ rằng, nếu sau này có con gái nhất định sẽ không cho nó đọc nhiều sách nữa. Mẹ bảo, không đọc sách thì nội tâm sẽ khô cằn lắm. Nhưng nội tâm phong phú để làm gì, nếu như đàn ông trên đời xung quanh chúng ta đều đất sỏi giống nhau? Càng đọc nhiều sẽ càng biết nhiều - biết cách đối nhân xử thế, biết cách nhường nhịn, biết đâu là điểm dừng - từ đó sẽ sinh ra tâm lý đòi hỏi, rằng tôi đã cho đi, bây giờ đến lượt tôi nhận lại. Đâu phải ai cũng là Bồ Tát để rộng lượng từ bi, cho đi mà không đòi nhận lại? Nhưng đối phương về cơ bản vẫn chỉ là cục đá, họ thậm chí còn chẳng nhận ra bạn đã đem đến cho họ những gì, bạn sẽ lại loanh quanh trong nỗi ấm ức không sao giải tỏa, "mình tử tế và biết điều với họ mà họ cứ đối xử với mình chẳng ra sao". Con gái, phải đơn giản thì mới dễ hạnh phúc.



 

Sau cùng, mọi mối quan hệ đều cần có tính chất hai chiều. Nếu người kia cứ mãi không cần quan tâm đến điều mình muốn, hoặc tâm trạng của mình, thì liệu có cần tỏ ra thông thái nhạy cảm để hiểu và quan tâm đến điều họ muốn hay không?





.JJ.

Friday, April 5, 2013

nỗi tuyệt vọng bắt nguồn từ thời gian



 .ảnh chụp bằng Pentax.




"Mỗi một đời người đều đầy rẫy biến cố, 
nên mỗi một đời người đều đáng để kỳ vọng, 
mỗi một tình yêu đều nên được lắng đọng. 
Tình yêu là thứ cảm xúc ban sơ nhất, sau đó là thân gần, 
cuối cùng là bầu bạn.



Là lưu luyến, và như thế, 
cũng chính lưu luyến đã khiến tình yêu hiểm nguy đến thế.



Tôi muốn 17 tuổi được quen biết anh, 20 tuổi yêu anh, 
25 tuổi gặp bố mẹ anh ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm, 
31 tuổi mang chú chó chúng tôi cùng nuôi lớn đến công viên, 
42 tuổi vì áp lực công việc cãi nhau với anh, 
55 tuổi nắm tay nhau cùng ra cửa hàng mua áo mùa đông, 
63 tuổi dùng tiền của dành dụm được cả đời đi vòng quanh thế giới, 
70 tuổi nằm ngủ yên bên cạnh anh, 
nói chúc anh ngủ ngon, 
nhắm mắt hồi tưởng lại 50 năm chúng tôi yêu nhau.



Ấy là một giấc mơ quá đẹp, tôi liền ngóng trông trong mộng."



Phải rồi, sẽ thật tuyệt nếu như chúng ta quen biết nhau năm 17 tuổi, đôi khi tôi nghĩ thế. Để đến năm 20 tuổi sẽ trở thành người đầu tiên anh yêu và có anh là người yêu đầu tiên. Sẽ không ai cần đau lòng và hờn ghen vì quá khứ của đối phương. Không ai cần phải nghi ngờ. Cứ thế nắm tay thật êm đềm đi bên nhau. 


Nhưng câu chuyện hay như vậy, mãi mãi chỉ là một nỗi ước ao hoang đường không bao giờ có thể thành hiện thực, thậm chí cả là trong mơ.


Năm 17 tuổi, tôi đang tương tư cậu trai có mái tóc rất mềm.


Năm 17 tuổi, cô gái khác đã nắm giữ trái tim của anh . Mãi rất lâu về sau này.   




.JJ.

Monday, April 1, 2013

kể về cậu ấy






Trong máy tính của mình có một folder đặt tên là "Rồi một ngày nào đó" chứa toàn file word. Đó là những lá thư chưa-được-gửi, mình viết mỗi lần giận cậu ấy, chứa đựng tâm tư chất ngất, lời lẽ lên án vô cùng đanh thép. Lúc viết thì đều nghĩ chắc như đinh đóng cột rằng thì là "cứ đợi xem, rồi một ngày nào đó tui sẽ gửi hết cái đám thư này cho mà đọc, để mà biết đã làm khổ tui nhường nào" :)) Nhưng viết xong thì lại làm hòa, lại chẳng nghĩ gì đến chuyện "rồi một ngày nào đó" ấy nữa. 


Kể ra thì, từ hồi về lại bên nhau đến giờ, mọi chuyện không phải luôn luôn tốt đẹp. Cũng có những lúc tưởng như là không thể chịu đựng được, phải buông tay nhau ra ngay và luôn thôi, phải thế này và thế nọ, đến cả lời chia tay cũng thốt ra rồi, nước mắt thì rơi không biết bao nhiêu mà kể, còn nói với em T. là không biết sao thấy thiên hạ người ta yêu nhau dễ dàng nhẹ nhàng lắm mà mình thì vất vả mệt mỏi quá trời. Nhớ em T. bảo, cái dễ dàng nhẹ nhàng đó chỉ là mặt facebook của mối quan hệ thôi chị ơi. Ha ha, chắc là vậy nhỉ. 


Nhưng thôi, đến giờ mình vẫn còn ngồi đây kể lể về cậu ấy, thế cũng đã là nỗ lực của cả hai rồi. Khi nãy video call, cậu ấy khoe đang mặc áo siêu nhân xong rồi giả bộ bay qua bay lại trước cái camera làm mình cười muốn tắc thở, chợt nghĩ, ừ thì người yêu mình không biết mua hoa tặng mình, không biết làm bánh cho mình ăn, không biết lãng mạn đến tìm mình trong cơn mưa (?), không biết nói những lời ngọt ngào có cánh, càng chẳng thể biến thành Toru Watanabe, nhưng mà người yêu mình biết làm trò cute cho mình cười, người yêu mình là người mình yêu, vậy là đủ rồi.


Tháng Tư, chúng mình hãy đối xử thiệt là tốt với nhau nhé.




.JJ.

Monday, March 25, 2013

Còn lại trong hồi ức









Lần này vào Sài Gòn, đã không cảm thấy quá vui thích như những lần trước. Có lẽ vì trước đây tới thăm Sài Gòn bằng tâm trạng "nhà quê ra tỉnh", nhìn cảnh thành phố tráng lệ vẫn biết nức lòng. Còn bây giờ đã là "xi ti gơn" đến một "xi ti" khác, cái sự người xe đông đúc khói bụi ở đâu chả thế, thật bình thường, thậm chí có phần gây chán ngán. Sài Gòn nắng và nóng thì Hà Nội cũng biết nóng và nắng vậy. Ngoài ra còn là cảm giác xa lạ. Thật vậy, Sài Gòn năm này xa lạ quá. Cái xa lạ khiến người ta nhớ nhà. Thế nên đứng giữa Sài Gòn mà bỗng nhiên nhớ Hà Nội kỳ lạ. Ngồi trong quán cà phê Sài Gòn điều hòa mát lạnh lại thèm kinh khủng một cốc cà phê vỉa hè Nguyễn Du. Ngày đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất chuẩn bị ra Bắc, tuyệt nhiên chẳng lưu luyến gì.


Ấy vậy mà chỉ vài tháng sau, bất chợt nhìn thấy trên facebook của bạn post 1 tấm hình chụp cảnh đường phố trước chợ Bến Thành, trong lòng lại thấy nôn nao. Thấy nhớ. Nhớ lúc được bạn chở đi trên những con đường dằng dặc không nhớ nổi tên, không gian oi ả khiến hai mắt chỉ chực sụp xuống vì buồn ngủ. Nhớ những quán cà phê hết sức "xôi thịt" - theo lời mô tả của bạn - vì nhân viên quán toàn các em gái váy ngắn chân dài. Nhớ Nhà thờ Đức Bà ngồi uống dừa tươi hóng gió. Nhớ những tối nằm dài trên giường khách sạn chờ bạn tới đón đi ăn. Nhớ bạn.


Sau rốt, tôi nghĩ, mọi vùng đất đều cần có một ai đó để trở nên đặc biệt. Để còn lại mãi trong hồi ức. Và để quay về.





 .JJ.

Monday, March 18, 2013

Phía trước



Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao cho đến lúc này mình vẫn chưa thôi chán ghét cuộc đời. Kể cả những lúc như buổi sáng nay, khi mặc một bộ váy mới xinh đẹp bước ra khỏi cửa, gắn tai nghe nhạc từ chiếc điện thoại người yêu tặng, mở lên một bài hát thật vui tươi, mọi thứ dường như đạt đến độ hoàn hảo, khoảnh khắc đó tôi vẫn nghĩ, phải sống tiếp thật là mệt mỏi. Nhìn ra nhiều chục năm phía trước, con đường còn dài đằng đẵng biết bao. Và cái ý nghĩ dù sao cũng chẳng có cách gì giúp tôi rời khỏi con đường ấy khiến cho tất cả bỗng trở nên vô cùng nặng nề.  



Trịnh Công Sơn nói, cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Nhưng "cuối cùng", ấy là một thời điểm mơ hồ quá, tôi ôm sinh mệnh này chờ đợi đến bao giờ.




 .JJ.

Saturday, February 2, 2013

Things that make me happy





Một trong những điều hạnh phúc nhất trên đời là khi có được những người bạn mà ta có thể tin tưởng rằng họ sẽ không bao giờ đâm sau lưng ta.






.JJ.

Tuesday, January 15, 2013

một buổi sáng đầu năm





Tiếng khóc nghẹn không nước mắt của người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhà khiến tôi rùng mình.


Sự cô độc được báo trước nhiều chục năm quất lên da thịt những vệt roi đau đớn.


Một buổi sáng đầu năm, trời dày đặc sương mù, ẩm ướt và lạnh giá.





.JJ.

Monday, January 14, 2013

I love you, and I am so sorry for making your life harder because of that

.via Ái Vũ.





Đôi lúc tớ thấy thật bất lực và tuyệt vọng trong việc cố gắng làm cho cậu hiểu hết tình cảm của tớ. Vì chỉ nói thôi sẽ là không đủ. Những cái siết tay, những cái ôm, những nụ hôn, những đụng chạm thể xác thông thường cũng chẳng sáng tỏ nổi điều gì. Rốt cuộc, tớ đành kể mãi cho cậu nghe về những lần tớ đã khóc một mình vì cậu, về những cơn đau dạ dày bất tận tớ từng có vì cậu, về những buổi sáng tỉnh giấc chợt thấy lực hút của Trái đất tác động mạnh gấp ba lần khiến chân tay tớ nặng trĩu như mang tạ, hoặc những buổi đêm tớ đã vừa tự vỗ về an ủi bản thân vừa muốn cứ thế ngủ mãi không cần thức dậy. Tớ không có ý trách cứ cậu vì tất cả những chuyện đó. Tớ chỉ muốn cậu hiểu, tớ đã yêu cậu nhiều như vậy đấy, bởi nếu không yêu, làm sao người ta cứ phải đau lòng. 



Nhưng có lẽ tớ đã làm cậu nặng nề và khó xử mất rồi.



Giá như tâm trí tớ là một cuốn sách, một thước phim, để có thể mở ra cho cậu xem tường tận đến giây cuối cùng.  




.JJ.

nếu không thể yêu mọi người tình bằng tình yêu giống như tình yêu đầu, đó liệu đã phải là tình yêu




đôi khi tôi cảm thấy bất mãn và hài hước khi đọc những bài thơ, những tâm sự về tình yêu đầu đau đáu


rằng họ thấy nó thật đẹp vì đó là khi họ yêu vô điều kiện, yêu trong sáng hoặc có chút ngu ngốc


rằng đó là những ngày tháng không bao giờ có thể quay trở về, là những trẻ trung và đam mê không thể tìm lại, và rằng họ không thể quên


tôi nghĩ họ sai rồi


tình yêu vốn dĩ không phụ thuộc vào tuổi tác và cũng không nên tồn tại sự so sánh


người ta thường hay lầm lẫn, hoặc tự phụ, đến mức tin rằng khi tuổi còn nhỏ chưa chín chắn thì mọi tình cảm chỉ là một chút sớm nắng chiều mưa thoảng qua, còn khi đã nhiều tuổi hơn - được coi là “người lớn” - thì mọi tình cảm đều sẽ biến thành “tình yêu”


tôi nghĩ người ta đã lạm dụng hai từ đó quá rồi


bởi vì nếu bạn không thấy mình trẻ trung và đam mê và say đắm trong tình yêu hiện tại, tôi e rằng đó chẳng đã hẳn là tình yêu


tình yêu, phải là thứ tình cảm mà dù bạn trưởng thành đến bao nhiêu, thậm chí đã già đi với vô số nếp nhăn nơi đuôi mắt, nó vẫn khiến bạn dễ dàng trở lại là những đứa trẻ 


vẫn đau đớn vẫn sướng vui vẫn đam mê vẫn trẻ trung vẫn nhiệt huyết vẫn không hề toan tính vụ lợi, và rồi khi ra đi nó sẽ thêm một lần nữa ghi hằn vào tâm khảm bạn những dấu vết không thể xóa mờ


tôi tin rằng mọi tình yêu ở mọi lứa tuổi đều cần phải có thứ sức mạnh như thế


và người ta không bao giờ là quá già hay quá trẻ để yêu tôi tin là như vậy


nên nếu một ai đó gọi thứ tình cảm bình tĩnh, chừng mực, thậm chí có mùi tính toán là tình yêu, tôi sẽ cười vào mũi họ


nếu một ai đó tin rằng mình từng có một tình yêu đẹp đẽ tuyệt vời đến mức không tình yêu nào sau đó so sánh được, tôi sẽ phản bác lại họ


không phải vì những mối tình trong quá khứ của tôi không đẹp


trái lại, những tình yêu ấy đã từng rất thơ ngây, rất đáng để nâng niu gìn giữ


nhưng chỉ thế mà thôi


xin anh hãy nhớ về nó để mỉm cười, hoặc có thể đau lòng đôi chút


đừng nhớ về nó và cảm thấy nuối tiếc


bởi vì như thế, là không công bằng với người đến sau




.JJ.

Sunday, January 13, 2013

Mệt



Vật vã vật vã
Chỉ còn tuổi trẻ của chúng ta xanh xao trống rỗng
mắt nhìn nhau
Mất mẹ hết niềm tin
Mà biết tin vào cái chó má gì bây giờ
khi tình yêu cuối đường mong manh thế ....
Thôi!
Uống đi mày!
Chết mẹ trong cơn say
có khi còn hay hơn là tỉnh
Sao tuổi trẻ quá buồn(*)
sao tình yêu lại quá buồn như thế (**)

bàn ghế chúng ta có bầy sao xiêu vẹo
Đéo ai hiểu vì sao...





- Thơ Tào Tuấn Linh -
 (*) một câu trích từ Dạ khúc của Thanh Tâm Tuyền
(**) nguyên gốc "sao tuổi trẻ lại quá buồn như thế"