Wednesday, April 27, 2011

Blue blue blue






Dương ơi,




Tối qua, tớ đã đi ngủ cùng với một nỗi buồn màu xanh thẫm. Khi thức dậy, nó vẫn nằm ngay ngắn bên cạnh tớ. Buổi sáng mơ hồ trong tiếng mưa khe khẽ, cứ thế mà tan ra thành triệu triệu mảnh nhỏ.




Tối qua, tớ đã nghĩ mình có thể chết đi được. Khi cơ thể tê liệt. Khi trái tim dường như ngừng đập, hoặc giả, cường độ co thắt quá lớn, gây ra những đợt tức thở khủng khiếp. Khi từng cơn buồn nôn cứ dâng lên cuồn cuộn. Vết thương mới không quá sâu, nhưng nó nhắc tớ nhớ lại tất cả những vết thương trong quá khứ. Chồng chất chất chồng, đau ghê lắm, Dương ơi. Đến mức tớ thậm chí không thể kêu rên lên nổi. Chỉ còn biết nằm im trong bóng tối, hít thở những hơi ngắn và khó nhọc như một kẻ sắp lìa đời. Nước mắt ứa ra, lạnh ngắt. Tớ nhớ đến Dương. Tớ khao khát làm sao có cậu ở bên, đặt tay lên trán tớ, vuốt tóc tớ, ôm lấy tớ và bảo, không sao, đã có tớ ở đây. Giống như ngày xưa. Nhưng không còn được nữa rồi. Cậu đã đi xa quá rồi. Tớ chỉ còn có một mình thôi. Chỉ còn có một mình thôi. Chống chọi với tất cả thế gian này. Chống chọi với tất cả đổ vỡ này.




Tối qua, tớ đã bị đè bẹp bởi những thứ đó. Giữa đêm tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần. Không biết bao nhiêu lần mong ước mình có thể cứ thế ngủ luôn. Vậy mà rốt cuộc, tớ vẫn phải thức dậy, đối diện với ánh sáng của một ngày mới. Năm giờ sáng, tớ nghe thấy tiếng mưa rơi. Không có bản nhạc Kiss the rain nào hết. Chỉ có tớ, đang tan ra thành triệu triệu mảnh nhỏ, cùng với nỗi buồn xanh thẫm này.




Ảo tưởng này. Thương thân này.











.JJ.

No comments:

Post a Comment