Monday, April 22, 2013

Friendship







Mình là một người rất coi trọng bạn bè. Có thể tự hào mà nói như thế. Mình đoán là do ảnh hưởng từ mẹ. Mẹ thường nói, bạn ăn bạn chơi thì dễ kiếm, nhưng bạn thực sự thì khó tìm lắm. Ngày xưa, thời của mẹ, vẫn còn bom đạn chiến tranh. Nơi mẹ ở là một thị xã nhỏ bằng bàn tay nằm im lìm giữa núi và biển. Thế nên người ta sống với nhau giản đơn và tình cảm. Đến nhà bạn chơi, có cơm thì ăn, có việc thì làm, không nề hà. Nhà bạn có chuyện cũng giống như nhà mình có chuyện, lo lắng hết sức hết lòng.


Mẹ bảo, như thế mới thật sự là bạn. Và mình đã thấm nhuần tư tưởng ấy từ những ngày còn bé. Luôn tin tưởng rằng phải như thế mới đáng được coi là bạn. Đã là BẠN, thì phải như thế.


Cho nên đến giờ, hết một phần ba đời người rồi, vẫn cứ còn thất vọng.


Đôi lúc tự nhủ với lòng, thôi đừng buồn, đừng trông đợi. Đừng lấy làm suy nghĩ hay tủi thân khi mình gặp chuyện, bạn hỏi han vu vơ vài câu, rồi còn bận vui với những cuộc vui của bạn, lắm khi quên bẵng cả mình. Như thế càng nhẹ gánh. Bạn không quan tâm mình, sau này mình cũng không cần áy náy vì không quan tâm được tới bạn. Chúng mình cứ chơi chơi với nhau vô thưởng vô phạt vậy cũng được mà. Thực ra cũng đâu ai bắt buộc phải có trách nhiệm với ai? Chỉ là mình cứ tự nghĩ ra đấy chứ.


Ấy vậy mà vẫn cứ buồn. Bởi vì sau mỗi lần như thế, đột nhiên thấy những câu chuyện giữa mình với bạn cũng nhạt đi. Bạn vẫn hồn nhiên vô tư như thế, vẫn nói vẫn cười vẫn tâm sự những chuyện thường ngày của bạn. Nào thì quần áo mới, thức ăn ngon, người yêu tốt. Nhưng mình thì không tìm nổi đâu ra hứng thú để lắng nghe. Mình thấy chúng thật nhạt nhẽo và vô nghĩa. Mình chỉ nghĩ, bạn ở đâu khi mình cần bạn? Phải, chính là bạn, chứ không phải những câu chuyện của bạn. Bạn đã ở đâu?


Rồi thì thậm chí mình còn không muốn gặp bạn. Mình lảng tránh, trong đầu không ngừng vẳng lên giọng dằn dỗi, "không cần nữa, mình không cần bạn nữa". Dù cố kiềm chế thì giọng nói ấy vẫn vang lên. Tình cảm giống như bát nước mỗi ngày đem đổ đi một chút, không cách nào đong lại được, cứ thế hao hụt dần.


Cho đến một ngày, lòng rỗng không, mình sẽ lại buông tay bạn ra. Nhưng chuyện ấy nào có to tát gì. Bạn cũng chẳng bận lòng. Đời ai người nấy sống, chúng ta vẫn sẽ sống tốt đời mình, dù là chẳng còn nhau.


Chỉ đôi khi nghĩ lại, cứ thấy buồn. Và lại tự hỏi, nếu cứ đà này, có khi nào đến cuối đời mình sẽ sống hoàn toàn cô độc, không gia đình mà cũng chẳng bạn bè hay không? Hay mình nên tập cách để không hi vọng gì vào bất kỳ ai, như thế mới không đánh mất bạn bè vì những dỗi hờn đỏng đảnh của mình?


Có lẽ nào, một mối quan hệ tốt thực sự là một mối quan hệ không có ảo tưởng ở đối phương hay sao?






.JJ.


Tuesday, April 9, 2013

spend time alone




Thực ra tôi nghĩ, việc tìm cho được một người yêu, một tấm chồng, một cô vợ, một chỗ để nương nhờ lúc thở than, ấy là chuyện tốt, không có gì sai cả. Nhưng như vậy không có nghĩa độc thân là sai trái, là tự kỷ, là hâm, là ế, là sắp tận thế đến nơi rồi. Trái lại, tôi thấy độc thân rất vui.


Đó là khi tâm trạng tôi không bị lệ thuộc vào ai, vui hay buồn đều do chính bản thân tôi quyết định. Tôi không cần chờ đợi những lời hỏi han quan tâm từ một người mà nhiều khả năng sẽ không đủ tinh ý nhận ra tôi đang mệt mỏi để hỏi han quan tâm, từ đó mới cảm thấy được tiếp thêm sinh lực, mới có thể sống tiếp. Tôi không cần mong ngóng một ngày sự lãng mạn của chàng bất chợt nổi lên, trăm năm chẳng biết được bao ngày, mua tặng tôi loại hoa tôi thích - mà có lẽ chàng cũng chẳng nhớ nổi tôi thích loại hoa gì đâu. Tôi không cần phải để tâm trạng lên xuống thất thường cùng đối phương. Chàng đến muộn: buồn. Chàng thất hứa: buồn. Chàng không tinh ý: buồn. Chàng không lãng mạn: buồn. Một tỉ lý do có thể khiến tôi buồn khi có chàng.       


Còn khi tôi độc thân? Tôi có thể buồn vì một ngày không may mắn, và cũng có thể tự thưởng cho mình một cuốn phim hay để tìm lại niềm vui.  Tôi có thể buồn vì bị sếp mắng, và cũng có thể gọi điện cho bạn để nói xấu sếp rồi cười ầm với nhau. Tôi có thể buồn vì một chiếc lá thu rơi, một cơn mưa buổi sớm, và cũng có thể hạnh phúc lấy máy ảnh ra bắt lấy những khoảnh khắc xinh đẹp ấy. Tôi có thể buồn, thậm chí là đau đớn vì người tôi yêu không yêu tôi, nhưng tôi có thể làm vơi đi bằng việc viết blog, đọc sách, xem phim. Khi muốn cắm hoa, tôi có thể tự đi mua. Khi muốn diện quần áo mới, tôi có thể tự đi mua. Khi thích đi du lịch, tôi tham gia cùng những nhóm bạn trẻ có mặt khắp nơi. Đó là những niềm vui đơn giản, bé nhỏ, nhưng hoàn toàn chủ động nên rất dễ tìm thấy. Vấn đề là ở chỗ, bạn có cho rằng đó là niềm vui hay không. Nếu bạn khăng khăng nghĩ, phải chờ người khác hỏi han mới là được quan tâm, hoa người khác tặng mới là đáng giá, thì xin chia buồn, cuộc sống độc thân của bạn thực sự là địa ngục trần gian mất rồi.  


Dĩ nhiên tôi không so sánh độc thân và có người yêu thì cái nào hơn. Nhưng nếu cuộc sống chỉ cho ta một chiếc bánh, hãy tin rằng mỗi chiếc bánh có một vị ngon khác nhau, không có chiếc bánh tuyệt đối ngon, và vì vậy cũng không có chiếc bánh tuyệt đối dở.


Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng cao quý, nhiều người dùng cả đời cũng chỉ để tìm kiếm tình yêu, nhưng đừng để nó trở thành tất cả. Bởi nếu không, khi tình yêu ra đi, chúng ta sẽ chẳng còn lại gì.





.JJ.

Sunday, April 7, 2013

đừng yêu một cô gái đọc sách, viết văn





 
Tất cả các cô gái đều thích đọc sách tâm lý, hoặc truyện ngôn tình, hoặc tiểu thuyết lãng mạn, vân vân, và gật gù mơ mộng, ồ đây chính là điều mình muốn ở anh ấy, giá như anh ấy có thể làm như thế này thế nọ thì sẽ tuyệt biết bao. Vấn đề là, bạn không cần đến sách vở để biết mình muốn gì - bản thân bạn VỐN đã biết rõ bạn muốn gì rồi, còn những người THỰC SỰ cần biết điều bạn muốn, lại là những người cả đời không bao giờ động đến một cuốn sách tâm lý, hoặc có động thì cũng chỉ vừa đọc vừa nghĩ "toàn chém gió, chả có gì đáng để học hỏi cả".



Hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ đã bảo mẹ rằng, nếu sau này có con gái nhất định sẽ không cho nó đọc nhiều sách nữa. Mẹ bảo, không đọc sách thì nội tâm sẽ khô cằn lắm. Nhưng nội tâm phong phú để làm gì, nếu như đàn ông trên đời xung quanh chúng ta đều đất sỏi giống nhau? Càng đọc nhiều sẽ càng biết nhiều - biết cách đối nhân xử thế, biết cách nhường nhịn, biết đâu là điểm dừng - từ đó sẽ sinh ra tâm lý đòi hỏi, rằng tôi đã cho đi, bây giờ đến lượt tôi nhận lại. Đâu phải ai cũng là Bồ Tát để rộng lượng từ bi, cho đi mà không đòi nhận lại? Nhưng đối phương về cơ bản vẫn chỉ là cục đá, họ thậm chí còn chẳng nhận ra bạn đã đem đến cho họ những gì, bạn sẽ lại loanh quanh trong nỗi ấm ức không sao giải tỏa, "mình tử tế và biết điều với họ mà họ cứ đối xử với mình chẳng ra sao". Con gái, phải đơn giản thì mới dễ hạnh phúc.



 

Sau cùng, mọi mối quan hệ đều cần có tính chất hai chiều. Nếu người kia cứ mãi không cần quan tâm đến điều mình muốn, hoặc tâm trạng của mình, thì liệu có cần tỏ ra thông thái nhạy cảm để hiểu và quan tâm đến điều họ muốn hay không?





.JJ.

Friday, April 5, 2013

nỗi tuyệt vọng bắt nguồn từ thời gian



 .ảnh chụp bằng Pentax.




"Mỗi một đời người đều đầy rẫy biến cố, 
nên mỗi một đời người đều đáng để kỳ vọng, 
mỗi một tình yêu đều nên được lắng đọng. 
Tình yêu là thứ cảm xúc ban sơ nhất, sau đó là thân gần, 
cuối cùng là bầu bạn.



Là lưu luyến, và như thế, 
cũng chính lưu luyến đã khiến tình yêu hiểm nguy đến thế.



Tôi muốn 17 tuổi được quen biết anh, 20 tuổi yêu anh, 
25 tuổi gặp bố mẹ anh ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm, 
31 tuổi mang chú chó chúng tôi cùng nuôi lớn đến công viên, 
42 tuổi vì áp lực công việc cãi nhau với anh, 
55 tuổi nắm tay nhau cùng ra cửa hàng mua áo mùa đông, 
63 tuổi dùng tiền của dành dụm được cả đời đi vòng quanh thế giới, 
70 tuổi nằm ngủ yên bên cạnh anh, 
nói chúc anh ngủ ngon, 
nhắm mắt hồi tưởng lại 50 năm chúng tôi yêu nhau.



Ấy là một giấc mơ quá đẹp, tôi liền ngóng trông trong mộng."



Phải rồi, sẽ thật tuyệt nếu như chúng ta quen biết nhau năm 17 tuổi, đôi khi tôi nghĩ thế. Để đến năm 20 tuổi sẽ trở thành người đầu tiên anh yêu và có anh là người yêu đầu tiên. Sẽ không ai cần đau lòng và hờn ghen vì quá khứ của đối phương. Không ai cần phải nghi ngờ. Cứ thế nắm tay thật êm đềm đi bên nhau. 


Nhưng câu chuyện hay như vậy, mãi mãi chỉ là một nỗi ước ao hoang đường không bao giờ có thể thành hiện thực, thậm chí cả là trong mơ.


Năm 17 tuổi, tôi đang tương tư cậu trai có mái tóc rất mềm.


Năm 17 tuổi, cô gái khác đã nắm giữ trái tim của anh . Mãi rất lâu về sau này.   




.JJ.

Monday, April 1, 2013

kể về cậu ấy






Trong máy tính của mình có một folder đặt tên là "Rồi một ngày nào đó" chứa toàn file word. Đó là những lá thư chưa-được-gửi, mình viết mỗi lần giận cậu ấy, chứa đựng tâm tư chất ngất, lời lẽ lên án vô cùng đanh thép. Lúc viết thì đều nghĩ chắc như đinh đóng cột rằng thì là "cứ đợi xem, rồi một ngày nào đó tui sẽ gửi hết cái đám thư này cho mà đọc, để mà biết đã làm khổ tui nhường nào" :)) Nhưng viết xong thì lại làm hòa, lại chẳng nghĩ gì đến chuyện "rồi một ngày nào đó" ấy nữa. 


Kể ra thì, từ hồi về lại bên nhau đến giờ, mọi chuyện không phải luôn luôn tốt đẹp. Cũng có những lúc tưởng như là không thể chịu đựng được, phải buông tay nhau ra ngay và luôn thôi, phải thế này và thế nọ, đến cả lời chia tay cũng thốt ra rồi, nước mắt thì rơi không biết bao nhiêu mà kể, còn nói với em T. là không biết sao thấy thiên hạ người ta yêu nhau dễ dàng nhẹ nhàng lắm mà mình thì vất vả mệt mỏi quá trời. Nhớ em T. bảo, cái dễ dàng nhẹ nhàng đó chỉ là mặt facebook của mối quan hệ thôi chị ơi. Ha ha, chắc là vậy nhỉ. 


Nhưng thôi, đến giờ mình vẫn còn ngồi đây kể lể về cậu ấy, thế cũng đã là nỗ lực của cả hai rồi. Khi nãy video call, cậu ấy khoe đang mặc áo siêu nhân xong rồi giả bộ bay qua bay lại trước cái camera làm mình cười muốn tắc thở, chợt nghĩ, ừ thì người yêu mình không biết mua hoa tặng mình, không biết làm bánh cho mình ăn, không biết lãng mạn đến tìm mình trong cơn mưa (?), không biết nói những lời ngọt ngào có cánh, càng chẳng thể biến thành Toru Watanabe, nhưng mà người yêu mình biết làm trò cute cho mình cười, người yêu mình là người mình yêu, vậy là đủ rồi.


Tháng Tư, chúng mình hãy đối xử thiệt là tốt với nhau nhé.




.JJ.