Cái tháng Bảy gió mưa này thật tởm lợm nó khiến tinh thần mình
xuống dốc không phanh và muốn chửi bới tất cả những nỗi đau đời đau tình
vớ vẩn chả hiểu sao cứ nhè mình mà đâm sấp bập ngửa đến. Này cái bạn gì
tên là Đời, chả phải mình xứng đáng được bạn thương yêu chiều chuộng
hơn thế này sao? Làm ơn hãy cho mình xin một tẹo may mắn một chút ánh
sáng để mình còn tiếp tục phấn đấu đi. Thế quái nào đã cố gắng lắm rồi
mà bạn cứ trù dập mình mãi thế? Thế thì mình biết làm thế nào đây, hả?
Thực là chán nản khi bị kẹt cứng trong cái cuộc sống chết tiệt này.
Phải, chết tiệt, và câu nói muôn thủa vẫn là "ai đến sống hộ đời tôi
với" cứ tua đi tua lại mỗi ngày mỗi ngày. Càng lúc mình càng ghét già
đi. Tất nhiên chuyện này chả liên quan gì đến nhan sắc hay gì đó đâu vì
về cơ bản từ 5 năm trước mình đã bắt đầu già khắm đi rồi và bây giờ rất
vui vì hay được khen là sao dạo này nom trẻ thế, 40 tuổi mà nhìn cứ như
30 ấy ôi thôi ngại chết mất.
Mình ghét già đi, bởi vì cùng lúc đó thế giới quanh mình cũng già đi.
Sự phát triển không thể cưỡng lại được này đôi khi làm thương tổn tâm
hồn thơ trẻ khi xưa vốn tin vào cái thiện của mình. Nói cho dễ hiểu thì,
giống như là bạn xem lại Đô rê mon tái bản, Sôn gô ku tái bản, bạn chợt
nhận ra rằng cả một thời tuổi thơ trong sáng của bạn hóa ra là bị bịt
mắt hết, Nôbita quả thực có rình xem Xuka tắm, cụ Rùa thực ra đòi xem
quần lót của Bunma chứ không chỉ là bắt Bunma đấm lưng. Thế là dù đã gần
3 sọi thì bạn vẫn có cảm giác bị dối lừa và tổn thương sâu sắc như
thường, nhưng đồng thời lại cũng thấy mọi thứ thật dễ hiểu và dễ chấp
nhận, đơn giản bởi vì bây giờ bạn đã già.
Mình ghét nhìn cái thế giới quanh mình già đi. Khi nó già đi, nó cho
mình thấy sự thật. Những mặt trái rất thật. Những nỗi đau rất thật.
Những lo âu rất thật. Những toan tính rất thật. Những trách nhiệm rất
thật. Những phản bội rất thật. Mọi thứ cứ phơi bày ra hết, chẳng cần
giấu giếm nữa, bởi vì mình đã già, và thế giới quanh mình cũng đã già.
Mình đã hết tuổi cần được bảo vệ. Mình bây giờ phải tự đối mặt với cái
cuộc sống chết tiệt khốn khổ khốn nạn này. Mắc kẹt trong nó theo một
cách chả hay ho gì lắm. Cảm thấy tổn thương và uất ức và chấp nhận đồng
thời. Chẳng còn lựa chọn nào khác. Ai chẳng phải lớn lên, và già đi. Ai
mà làm Peter Pan mãi được.
Mình ao ước làm sao được quay về nhiều năm trước, sống một cuộc đời
teen girl sai trái và thoải mái, yêu những tình yêu không có thật, khổ
những nỗi khổ không có thật, bi kịch hóa mọi chuyện đêm đêm ngồi trầm
cảm trong bóng tối mở cửa sổ đón gió đông nghe nhạc não tình viết ra
những dòng hoa lệ cho những kẻ tình nhân không rõ mặt sau đó tự cảm thấy
đời sống tinh thần của mình thật phong phú đẹp đẽ quá đi. Kỳ thực, khổ
cái nỗi khổ không có thật rất sướng ha ha bạn biết đấy, một kiểu thủ dâm
tinh thần vậy thôi. Bảo sao người ta cứ thích xem phim Hàn rồi khóc lên
khóc xuống vì chuyện tình trái ngang của nhân vật, hay một chị bán rau
đầu tắt mặt tối cố bán hết hàng để còn về chong đèn đọc Yêu và sống để
xem Lê Vân sướng khổ như nào. Nói chung, cái nỗi khổ ấy không liên quan
đến bạn, cho nên khổ thế rất sướng, công nhận không?
Nhưng mà giờ thì mình đã già mất rồi. Thế giới quanh mình đã già mất
rồi. Nỗi buồn trẻ con không còn mua được nước mắt của đám đông. Mọi
người đều bận bịu. Họ không chỉ là đi bộ nữa mà chạy rất nhanh về phía
trước. Mình vốn tính a dua a tòng đành phải chạy theo, trong lòng ngơ
ngác và bất lực và mệt mỏi và just wanna give up. Thế rồi sao? Mình thậm
chí đã quá già để hờn dỗi thốt lên "I fucking quit" rồi. Như thằng M.
nó bảo, thỉnh thoảng cũng muốn nằm vật ra nhà đấm đá không khí rồi gào
lên "Đéo ai thương tôi hết", nhưng biết có làm thế cũng không có ai đến
xoa tay xoa chân anh anh ơi anh à đâu nên thồiiiiii.
Mình cũng thồiiiiiiii. Lảm nhảm vài câu xong chỉ còn cách đi tiếp chứ biết làm thế nào?
- Friday, August 19, 2011 at 4:12pm -
.JJ.
(*) tên entry là tên chương thứ 17 của Peter Pan