Thursday, April 19, 2012

Thứ khó nhất







Giữa một đêm tháng Tư, điện thoại tôi rung lên nhè nhẹ, báo hiệu có tin nhắn. Thật ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn ba chữ. 



Rất nhớ em.  



Chủ nhân của tin nhắn này là người tôi quen, vốn không biết nói những lời có cánh, thường gặp khó khăn trong việc bày tỏ xúc cảm của bản thân, có lẽ cậu ta đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới có thể gửi đi tin nhắn ấy. Kể từ ngày đầu tiên gặp nhau, cùng nhau đi qua một đoạn cảm tình, rồi chia ly, đây là lần thứ hai người con trai ấy nói nhớ tôi. Lần thứ nhất đã từ lâu lắm, tôi thậm chí vẫn còn nhớ rõ tất thảy xung quanh, cả không gian thời gian, cả âm thanh, ánh sáng, mùi vị, cả nỗi cồn cào nhoi nhói trong lồng ngực lúc đó. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy muộn phiền. 



Tôi đã không còn biết trả lời lại tin nhắn ấy như thế nào nữa. 



Trong Đảo tường vy của An Ni Bảo Bối cũng có một tình tiết giống thế. Nhân vật nam sau khi rời đi rất lâu bỗng nhắn tin cho cô gái, bảo rằng đột nhiên rất nhớ cô. Rất muốn gọi điện cho cô. Nhưng anh không gọi điện cho cô. Cô cũng không gọi điện cho anh. Cô chỉ nhẹ nhàng xoá đi tin nhắn đó. Delete. Như thể đó là sự lựa chọn cuối cùng mà cuộc sống có thể đem lại.   



Hẳn khi đó, cô còn yêu anh nhiều lắm, thế nên mới phải đem tất cả về anh vùi xuống đáy sâu đại dương. Còn tôi, tôi đã không làm vậy. Tôi đã không còn cảm thấy sự cần thiết của hành động ấy. 



Sáng hôm sau, tôi gọi lại cho cậu ta. Chúng tôi nói những chuyện vô thưởng vô phạt, thăm hỏi tình hình sức khỏe của nhau. Trong một thoáng cũng đã muốn hỏi, vì cớ gì bỗng lại thấy nhớ tôi. Có tình tiết nào, câu chuyện nào gợi nhớ chăng? Nhưng rồi tôi không hỏi. Mọi chuyện dù thế nào đều chẳng còn quan trọng nữa.       



Xét cho cùng, thứ khó buông bỏ nhất là tình cảm, và khó tìm lại nhất cũng chỉ là tình cảm mà thôi. 








.JJ.

Em yêu ơi, sao tình mình nghe quá đắng cay







Cậu thân yêu, 



Khi mình đang viết những dòng này, đây là một buổi chiều thật buồn và vắng vẻ. Mọi thứ im ắng quá, khiến mình có cảm giác mình là kẻ duy nhất bị bỏ lại. Lẽ ra, khi còn có thể, mình đã nên nói với cậu nhiều hơn. Mà có nên không nhỉ? Bởi vì những điều mình nghĩ, thực ra cậu có để tâm hay không? Nhưng thôi, giờ thì để tâm hay không để tâm cũng chẳng còn quan trọng nữa. Mình chỉ muốn viết cho cậu vài dòng, cho đỡ vắng vẻ mà thôi. 



Cậu thân mến,



Vào lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, cậu bảo với mình, tất cả những người cậu yêu và họ cũng yêu cậu, rốt cuộc đều có thể dễ dàng bỏ đi cùng một người nào khác, do đó cậu không tin rằng cậu quan trọng với họ. Cậu nghĩ thế là sai rồi. Rất sai rồi, cậu thân mến. Chắc chắn cậu phải rất quan trọng với họ, vào những thời điểm nào đó. Chỉ là cậu đã để cho thời điểm ấy qua đi. Cậu biết đấy, chẳng ai đứng lại một chỗ với quá khứ mãi được. Chẳng ai có thể làm thế cả. Chẳng ai đâu cậu ạ. 



Giống như mình, bất chấp mình đã từng khóc nhiều đến thế chỉ vì không dò đoán nổi tâm ý cậu, hay đã vui sướng đến thế khi cậu nhắn cho mình một cái tin vu vơ lúc đầu ngày, đã bồn chồn đếm từng ngày chúng ta không gặp nhau, đã nghĩ về cậu như lý do để một ngày u ám của mình yên bình hơn, thì khi cậu đồng ý buông tay mình ra, mình vẫn sẽ phải bước tiếp. Mình làm sao có thể nói, mình sẽ đợi cậu, vì mình không đủ can đảm, và cho đến cùng, mình có thể đợi chờ điều gì ở cậu? Cậu thì có bao giờ sẽ cần mình chứ? Mình làm gì còn lựa chọn nào khác? Có chấp mê bất hối rốt cục cũng chẳng thay đổi được gì. Cho nên, không, mình đã không hi vọng gì hết. Mình chỉ muốn cậu biết và tin rằng, cậu đã từng rất quan trọng với mình, bất kể cậu có quan tâm đến thông tin này hay không.



Ngày hôm đó mình đã nói, chúng ta chia tay đi. Xin lỗi cậu, thực ra mình chẳng có tư cách để nói hai từ đó. Bởi chúng ta không yêu nhau. Cậu không yêu mình, mình biết, nên mình cũng không có cách nào yêu cậu. Và rồi khi có người nói với mình, à như thế thì tình cảm của cậu ta chẳng sâu sắc lắm đâu đừng buồn làm gì thì cái mình cảm nhận được không phải sự nhẹ nhàng mà chỉ là cay đắng. Phải, mình biết, mình hoàn toàn biết tình cảm của cậu dành cho mình không sâu sắc đâu dù mình tin tình cảm của cậu là có thật ừ thì mình muốn tin là thế. Có thật, nhưng không đủ sâu sắc, cũng không đủ để gọi là tình yêu. Một mối quan hệ mập mờ như vậy, làm sao có thể "chia tay"? Chỉ là, cậu ạ, mình từ bỏ.



Những ngày này của mình mới thật buồn bã và mệt mỏi làm sao. Mình đã không nghĩ rằng sẽ phải tốn nhiều sức lực đến thế chỉ để thôi nhớ về cậu. Vài ngày đầu tiên, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng rồi dần dần, giống như mình đang bước đi trong một vũng bùn dẻo, càng bước càng nặng nề khó khăn, mà phía trước thì thật mịt mù. Trong một vài khoảnh khắc kiệt sức, mình đã muốn bỏ cuộc, muốn quay lại, nhưng ngoảnh đầu ra sau thì chẳng thấy bờ đâu nữa. Lúc đó, khi đứng trơ trọi, mất phương hướng và hoàn toàn tuyệt vọng như thế, mình đã muốn khóc biết bao. 



Song, tất cả những chuyện này thì có ý nghĩa gì cơ chứ, phải không?








- thư không gửi từ quá khứ -
.JJ.

"Hãy nói mình yêu nhau, một lần cuối"







Ngày hôm qua, anh đã muốn nhắn cho cô một cái tin như thế. Nhưng bây giờ, những gì anh còn lại về cô, rốt cuộc cũng đã chỉ còn là một cái tên, một gương mặt, một kí ức, một quá khứ. Chỉ vậy không hơn. Đến cuối cùng, anh cũng như bao người khác, quên mất mình đã từng yêu như thế nào.





Vậy là, anh chẳng biết phải làm gì nữa cả. Điều đó. Khiến anh thật không đành lòng.







.JJ.

Một năm



Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về


.Trịnh Công Sơn.




Hôm qua nói chuyện với một bạn kia, bạn ấy kể đang chuẩn bị trekk lại cung Tây Yên Tử hiểm trở lần nữa, hỏi mình có muốn join không. Bạn ấy còn bảo là sẽ tổ chức đi đúng vào ngày này năm ngoái luôn. Nghe câu ấy, tự nhiên thấy bồi hồi.



Nhìn lại, năm 2011 của mình thật là nhiều biến động. Thật dài mà cũng thật ngắn. Thật vui mà cũng thật buồn. Nhiều người đã đến, và đã kịp ra đi. Nhiều mối quan hệ mới được xây dựng, và cũng đã kịp tan vỡ. Nếu nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, mình sẽ viết một câu đại loại như, "đến cuối cùng chỉ là nước chảy qua tay". Nhưng không, mình không nghĩ rằng mọi thứ đều vô nghĩa như thế. Nó đã xảy ra, vậy thì ắt hẳn nó phải có một ý nghĩa nào đó, đúng không? Thế nên, mình sẽ không buồn vì mọi chuyện đã kết thúc. Mình sẽ tập vui vì ít nhất nó đã được bắt đầu.



Hôm qua là 14/2. Đơn giản chỉ là 14/2 thôi. Và, đã một năm tròn.



Có điều, những tin nhắn của ngày hôm ấy thì đã bị xóa hết từ lâu rồi.







15/2/2012
.JJ.

Những chuyện tầm phào







Hai giờ sáng ăn một que kem.



Bốn giờ sáng tán gẫu với bạn bè trên mạng.



Năm giờ sáng tắm nước mát.



Có những chuyện mà chỉ một người độc thân mới có thể làm được. Tự do thực hạnh phúc biết nhường nào.





.JJ.