Friday, August 12, 2011

Anh như ngọn sóng triều dâng






. Sau này, chắc chắn khi nghĩ lại về buổi tối ngày hôm đó, thứ tôi còn nhớ rõ nhất sẽ chỉ là tiếng mưa rơi. Trận mưa dữ dội của tháng tám, như đoạn kết của mùa hè. Một lần nữa, mùa hè của tôi lại đến và đi theo cách ấy. Đến và đem đến, rồi lấy đi khi ra đi.





Lẫn trong âm thanh ồn ã đến nhức tai của mưa đập lên nóc tôn, là giai điệu của Impossible.





tell them I was happy
and my heart is broken
all my scars are open
tell them what I hoped would be
Impossible
impossible
Impossible
impossible

hãy nói cho họ biết em đã từng hạnh phúc
nhưng giờ đây trái tim em đang tan vỡ
mọi vết thương bỗng há miệng trở lại
hãy nói cho họ hiểu về những điều em đã từng ao ước
rằng tất cả chỉ là vô vọng
chỉ là vô vọng mà thôi








. Quỳnh kể cho tôi nghe một chi tiết trong cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc hôm trước. Rằng một người phụ nữ sẽ phải đi qua nhiều đợt thủy triều mới có thể tìm thấy bến đỗ của mình. Và một người đàn ông, anh ta sẽ là đợt thủy triều của nhiều người, trước khi trở thành bến đỗ của ai đó.





Cậu. Là ngọn sóng triều dâng của tôi.





Nhưng đợt thủy triều ấy, rất nhanh đã rút đi mất rồi.











.JJ.

No comments:

Post a Comment