Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh.
[Gia Đoàn]
No comments:
Post a Comment