Friday, May 27, 2011

Cơn đau dạ dày lúc bốn giờ chiều






Cứ âm ỉ và buồn bã mãi không thôi, khiến tôi cảm thấy mệt nhoài. Hơi nóng và ánh sáng của mặt trời mụ mị ngoài lớp kính. Đừng để bị đánh lừa, tôi tự nhủ. Đó chỉ là một cơn đau dạ dày mà thôi.




Việc của tôi chỉ đơn giản là phớt lờ nó đi.




Nhất thiết phải phớt lờ đi.





.JJ.

Thursday, May 26, 2011

Đi




Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.


Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện.


Những chuyến đi như vậy sẽ cũng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giới này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi.


Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm.


Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến được đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.


Không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.



- Phan Ý Yên -





Có một giai đoạn, tôi trở nên chán nản mọi thứ, kể cả những chuyến đi. Dường như mọi sinh khí đã bị hút cạn bởi sự nặng nề chồng chất trong lòng và nỗi chán chường u uẩn không thể xua tan. Chúng khiến tôi chìm đắm đến lạ kỳ, như thể một con cá quen sống trong tầng nước sâu, bị đè bẹp bên dưới hàng trăm hàng ngàn ga-lông nước, chỉ còn cách ở mãi trong đó mà yên lặng bơi vẩn vơ.




Giữa khoảng lặng ấy, đôi khi, tôi cố hình dung về những con đường, về cảm giác nắng tạt qua mặt, gió phần phật sượt qua người. Về những đỉnh dốc hun hút tôi chưa từng tới. Về ánh trăng vằng vặc trên con đèo đêm tôi chưa từng ngắm nhìn. Cốc cafe ngồi uống giữa đường tôi chưa từng được nếm. Bờ biển xa lạ. Vùng đất không cùng ngôn ngữ với tôi. Và rồi tôi nhận ra, tất cả những điều ấy - những thứ từng khiến tôi mê say nức lòng mỗi lần nhắc đến, đã không còn hiệu lực kêu gọi tôi nữa. Buồn làm sao.




Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Chưa bao giờ tôi thấm thía câu hát này đến như vậy. Phải, bởi nỗi buồn vốn không phải là một loại hành lý để tôi có thể giả vờ bỏ quên ở đâu đó rồi nhẹ nhàng ra đi. Trái lại, tôi cứ buộc phải kéo lê nó đi theo mình đến khắp mọi nơi. Tôi sẽ trở thành kẻ lữ hành lỉnh kỉnh phiền toái nhất, luôn cáu gắt âu sầu vì đống đồ đạc phía sau lưng, chẳng còn hơi sức đâu thưởng thức cảnh vật hai bên đường. Một chuyến hành trình như thế, tôi hoàn toàn không muốn tham gia.




Nhưng một ngày, tôi bỗng nghe thấy đâu đó trong lòng vang lên tiếng thúc giục, đi thôi, đi thôi nào. Đến lúc rồi, tôi nghĩ. Đã đến lúc có thể đặt chiếc va li nặng nề kia xuống và lên đường rồi.




Dù rằng như thế, chúng ta sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.




Không bao giờ còn có thể nữa.






. JJ .

Thư tháng Năm




Tháng Năm đến, nhẹ tựa bước chân trần





Dương viết thư cho tôi, từ biển. Trong thư Dương nói, cậu không cần cố vui, cũng đừng cố mạnh mẽ. Hãy cứ buồn bã đi. Hãy cứ yếu mềm đi. Nhưng hãy cứ tiếp tục đợi chờ và đừng thôi tìm kiếm. Đừng đánh mất hi vọng.





Cậu biết đấy, Dương viết, không phải hạt mầm nào cậu gieo xuống cũng có thể an nhiên lớn lên thành một cái cây khoẻ mạnh. Sẽ có hạt chẳng nảy mầm. Sẽ có hạt nảy mầm rồi mà chết yểu. Sẽ có hạt đã nảy mầm đã lớn lên nhưng bị gió mưa bẻ gãy. Đừng bỏ cuộc. Để trái tim bình phục lại, rồi hãy tiếp tục gieo hạt nữa đi. Chắc chắn sẽ đến một ngày cậu có được cái cây của riêng mình. Bóng mát của riêng mình. Một cái cây sẵn sàng cho cậu dựa vào và nghỉ ngơi.





Tôi đọc thư của Dương xong, không khóc nổi. Thư tháng Năm có mùi của gió biển. Tôi nhớ đến bàn tay dịu dàng của Dương. Chúng tôi không thể nắm chặt tay nhau như những ngày xưa cũ nữa, nhưng sự dịu dàng ấy vẫn lưu lại quanh đây.





Ừ thì tớ sẽ lại tìm một mảnh đất mới, gieo một cái hạt mầm mới, rồi lại hi vọng, Dương ha.







.JJ.

Why do all good things come to an end?





Cái nắm tay trong buổi đêm chất chứa đầy hoang mang và sợ hãi hôm ấy đã khiến tôi nhầm tưởng đó là một người đàn ông dịu dàng. Đã nảy sinh hy vọng có thể nương tựa vào con người này.




Hơi ấm từ bàn tay anh ta vẫn còn ghi dấu đâu đó sâu trong tiềm thức của tôi. Nhưng sự dịu dàng ấy thì đã không còn nữa.




Tất cả luôn luôn chỉ là ảo tưởng của riêng tôi. Một giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào và không có thực, tan đi như bụi trong gió.





Traveling I only stop at exits

Wondering if I'll stay

Young and restless

Living this way I stress less

I want to pull away when the dream dies

The pain sets in and I don't cry

I only feel gravity and I wonder why

Flames to dust

Lovers to friends

Why do all good things come to an end

Flames to dust

Lovers to friends

Why do all good things come to an end

come to an end come to an

Why do all good things come to end?

come to an end come to an

Why do all good things come to an end?



.JJ.

Just can't get enough


"Tôi nhắm mắt lại. Tỉnh ra lại buồn." - Bara no tameni -





Vậy đó. Giá như đây là một nỗi đau tiểu thuyết. Giá như đây là một bộ phim truyền hình bi kịch dài tập. Giá như tôi chỉ là người xem. Vậy tôi sẽ chỉ cần rỉ ra một chút nước mắt cho số phận quá đỗi hẩm hiu của nhân vật chính, rồi thôi, an tâm lên giường đi ngủ. Ngày mai khi thức dậy, có lẽ tôi vẫn sẽ nhớ đến nỗi buồn ngày hôm qua. Nhưng chỉ đến thế mà thôi. Đó không phải điều quá quan trọng. Tôi sẽ an ổn mà sống tiếp cái cuộc đời tẻ nhạt này.




Tiếc thay, tôi lại đang phải đóng vai chính trong một bộ phim bi kịch dở hơi lạt nhách do chính mình viết kịch bản. Bộ phim không có khán giả. Thế nên chẳng ai buồn xót thương tôi. Chẳng ai rỉ cho tôi dù chỉ một chút nước mắt. Và mỗi khi bình minh đến. Mỗi khi ấy. Là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong ngày.






.JJ .

Tuesday, May 10, 2011

Không thích mùa hè


.hình của em For chụp.





Tôi không thích mùa hè. Có quá nhiều chuyện đã đến trong mùa hè. Những khởi đầu tươi tắn và hứa hẹn, những tình cảm nồng nhiệt thắm thiết. Những bàn tay nắm lấy nhau cho rằng sẽ không buông rời.




Đầu hè dường như có quá nhiều thứ để bắt đầu. Tạo mới. Thay đổi. Vươn lên. Tỏa sáng. Bất chấp cái nóng thiêu hun hung bạo. Định mệnh cho con người là tiến đến phía mặt trời hoặc bị đẩy về phía mặt trời. Định mệnh của tôi là mơ những giấc vĩnh cửu cho mùa hè. Những giấc mơ không nằm giữa bốn bức tường với quán xá và máy lạnh, mà lộng gió ở một đỉnh của cao xanh, nằm đâu đấy trên một tầng không vĩ đại nhất, là giấc mơ mà mọi thứ là tuyệt đối. Tuyệt đối trẻ. Tuyệt đối nhiệt huyết. Tuyệt đối buồn. Tuyệt đối bạn bè. Tuyệt đối yêu cộng tuyệt đối tin.




Tôi không thích mùa hè. Những gì mùa hè đem lại thường khiến tôi bấy giờ yêu mê say. Yêu đến ngất ngây. Yêu như đã nhìn thấy trước một sự tan vỡ mà vẫn chối từ. Ánh mặt trời chói lòa khiến bản thân cũng trở nên chói lòa. Đi dưới nắng quá nhiều muốn đơn côi lạnh lẽo cũng không thể. Cứ thế mà gần gũi, mà yêu đương. Cứ thế mà thiêu đốt tâm tình bằng lửa nắng. Nhưng vì thế một khi mùa hè trôi qua, những khởi đầu dẫn tới kết thúc, sự hụt hẫng có thể ví như tỉnh dậy vào lúc bình minh và trên gối có vệt nước mắt của ngày niên thiếu. Đã mất rồi. Đã mất rồi. Đến cả ký ức cũng đã mất. Chỉ còn những xúc cảm mơ hồ mà sắc nét, không thể gọi rành rọt tên nhưng lại chất chứa đến ngột ngạt. Chỉ còn lại những xúc cảm gần nghĩa với ám ảnh, như là tỉnh giấc khỏi một mộng mị để bước vào số nhiều mộng mị khác.




Tôi không thích mùa hè, bởi vì mùa hè đến và đem đến, rồi lấy đi khi ra đi...







.K.