Thursday, September 22, 2011

Thế giới này vốn chia làm hai phần: tôi, và những người còn lại.






Cậu ạ,





Biết làm thế nào bây giờ nhỉ? Khi mà dù đã rất rất cố gắng, đôi lúc tớ vẫn thấy tuyệt vọng. Đôi lúc tớ vẫn cảm thấy mình chẳng hề thuộc về cái thế giới chết tiệt này. À không, nói là "thế giới" thì to tát quá, thế giới có tận năm châu bốn bể và đến hơn bảy tỉ người cơ mà, cái vũng con con mà tớ đang vùng vẫy và mắc kẹt đây có đáng là cái khỉ gì. Vài người lạ, vài người quen, vài người thân - chưa kể còn cứ dần dần bỏ tớ đi sạch - đấy, cái nhúm đấy, thì có đáng khỉ gì. Vậy mà tớ vẫn cứ thấy mình không thuộc về nó. Suy ra, chắc tớ là đồ loser thật rồi.





Để tớ nói cậu nghe, tớ thích những bộ quần áo đẹp, thích những mái tóc được làm cầu kỳ, thích những đôi giày cao chới với, thích má phấn môi son. Thế thì có gì là sai? Nhỉ? Dù sao cũng chỉ là sở thích - tớ vốn thích những thứ độc đáo và khác lạ. Nó chả liên quan gì đến tư cách hay nhân phẩm của tớ cả. Cũng không có nghĩa rằng tớ là kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất. Với tớ, đó chỉ là thú vui. Tớ có thể tự tin mà nói mình đàng hoàng hơn hàng ngàn đứa con gái khác trên cái đất nước này dù tớ có một mái đầu đỏ chói hay là mặc váy mười ba phân hay là bước đi trên một đôi giày platform mười hai centimet hay là mắt kẻ eye-liner đen sì. Bởi vì tớ có cái mà tớ không bao giờ đánh mất, đó là lòng tự trọng. Nó là thứ nằm sâu bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng tớ khoác trên mình, chứ không phải là bên dưới lớp quần lót bằng ren. Tớ chỉ muốn nói, các người thì biết cái đếch gì về giá trị của tôi. Những kẻ đánh giá quyển sách qua cái bìa thì có cái đếch gì đáng tự hào? Nhưng mà, có ai cần quan tâm đến cái lòng tự trọng và giá trị rẻ tiền ấy cậu nhỉ. Ai cần quan tâm khi tóc tớ đỏ váy tớ ngắn và giày tớ cao, phải không? 





Mà, thực ra thì làm một kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất cũng không tệ. Nếu tớ chỉ quan tâm đến ăn nhà hàng xài đồ hiệu và những nhu cầu nhục dục khác thì cũng tốt thôi, tớ nghĩ mình sẽ sống thanh thản và hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều. Tớ sẽ không phải đối diện với, cậu biết đấy, những nỗi buồn. Trên hết là những nỗi buồn. Những nỗi buồn mơ hồ không rõ nguyên do nguồn gốc nhưng đầy ám ảnh, đã theo tớ suốt từ tuổi niên thiếu vụn vỡ đến tận bây giờ. Cả sự cô đơn nữa. Chúng cứ ở mãi đấy, chẳng chịu đi. Không ai muốn bản thân là một kẻ cứ u uẩn suốt ngày và suy nghĩ những chuyện đẩu đâu, nhưng tớ nhớ trong tiếng Anh có một cụm từ chỉ những người có nhiều tài năng - gọi là "đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa", nên có lẽ tớ là đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa chính là nỗi buồn. Nhưng mà ai cần quan tâm đến cái món quà ấy của tớ, cậu nhỉ? Rồi thì ngưỡng vọng của tớ, khát khao của tớ, chẳng ai hiểu cả. Khi tớ cố nói cho một ai đó ở-thế-giới-bình-thường nghe, một là họ không hiểu, hai là họ cho rằng tớ bị điên, ba là họ cười nhạo tớ. Thế là tớ cứ gói dần gói dần tâm tư lại, không chia sẻ cho ai nữa. Nobody wants to be lonely. Nhưng tớ không còn lựa chọn nào khác. 





Thật sự là rất khó, rất rất khó để tìm ra đồng loại giữa cái cuộc đời mênh mông rộng lớn này. Tớ đã thử, và toàn là thất bại. Nên giờ tớ bỏ cuộc rồi, chẳng tìm kiếm nữa đâu. Giá như có cái máy phát hiện đồng loại của giáo sư X ngoài đời thì tốt biết mấy, tớ đã ước như thế đấy. Bởi biết đâu chúng ta là X-men cậu ạ - vẻ ngoài giống loài người nhưng ưu việt và siêu đẳng hơn ha ha. Chúng ta là cuốn giáo trình bậc đại học còn nhân loại chỉ là một quyển sách cấp hai thôi, nên cho dù chúng ta có cố gắng đến mấy cũng không thể khiến họ thông hiểu được, trái lại còn làm cho họ e sợ. Tốt hơn hết hãy từ bỏ và đóng giả làm một quyển sách cấp hai, chẳng hạn vậy. Cho dù điều đó có khiến chúng ta mệt mỏi đến đâu chăng nữa.





Thỉnh thoảng tớ lại nghĩ, thôi mặc kệ, buông xuôi cho nhẹ đầu. Từ giờ tớ sẽ chỉ mặc những bộ quần áo may hàng loạt đến công ty như bao người, đi những đôi giày ba centimet không có gì nổi bật như bao người, sống yên ả nhàn nhạt như bao người, nói năng cư xử và tỏ-ra mình đang suy nghĩ như bao người, bận tâm về những điều đơn giản như bao người, cứ thế thong thong thả thả mà qua ngày. Tớ đã nghĩ tớ nên như thế và tớ sẽ như thế. Nhưng không, không đâu, đấy không phải buông xuôi. Chính như thế mới là thứ tớ phải vật lộn đến kiệt sức để trở thành. Tớ căm ghét điều ấy. Tớ căm ghét cái thế giới bốc mùi mà tớ đang buộc phải chung sống ấy. Họa bì. Phải, tớ chỉ là đang họa bì. Tớ chỉ muốn là chính tớ, chỉ có thế mà sao khó khăn đến vậy?





Cậu biết không, tại sao mà tớ cứ ước mình trẻ mãi? Bởi vì khi tớ còn trẻ, tớ không cần phải giấu giếm những chuyện điên rồ của mình. Không cần phải ngại ngần trước ánh mắt của người khác. Tớ sẵn sàng nói to lên rằng tớ đếch quan tâm. Nhưng thời gian đã tước khỏi tớ sự can đảm ấy. Thật là buồn, vì dù điên rồ đến đâu, tớ vẫn cứ là một phần của cái thế giới này. Và đang từng ngày khuất phục trước nó. Tớ ghét như thế. Ghét đến muốn chết đi được.  





Thế giới này khiến tớ tuyệt vọng lắm, cậu biết không?









.JJ.

No comments:

Post a Comment