Tuesday, August 23, 2011

Viết nhân sinh nhật bố




Mỗi khi nghĩ về bố tôi, về con người với hình hài vì phải trải qua rất nhiều dày vò của cuộc đời nay đã trở nên gầy gò bé nhỏ và già cỗi, trong tôi lại trào lên một sự mỏi mệt rã rời. Đó, là sự mỏi mệt của nỗi thương cảm.




Tôi không thường nói chuyện với bố, không phải vì tôi không muốn, mà đó dường như là một quy luật bất biến với nhiều lý do. Tôi cũng chỉ giống những đứa trẻ bình thường, khi lớn lên, dần dần theo bản năng sẽ khép lại thành những ốc đảo của riêng mình, với những mối bận tâm riêng tư, những phiền muộn không thể nói. Vả chăng, câu chuyện giữa một đứa con gái với người cha, có khi nào lại sẽ trở thành một cuộc tâm sự đến tận cùng? Tôi vẫn cố gắng hết khả năng của mình để nói chuyện với ông, nhưng tôi biết, như thế là không đủ. Vậy mà tôi cũng bất lực, chẳng thể làm gì khác hơn được.




Thi thoảng, bố cũng kể tôi nghe về những lo lắng của mình. Thường là về chúng tôi, như mọi bậc cha mẹ khác. Tôi nghe, và thấy buồn, ở tuổi này rồi ông vẫn chưa được một lúc nào thảnh thơi. Làm người sao mà khổ sở quá. Thế nên tôi lại càng giấu kỹ những tổn thương của bản thân, để ông không phải băn khoăn thêm nữa. Đôi khi chúng ta cứ vì quá yêu thương mà buộc phải khép kín tâm tư trước đối phương như vậy.




Tôi rất sợ phải hình dung về nỗi cô đơn của bố mỗi lần bắt gặp ông ngồi một mình bên cửa sổ, bên bàn nước, hay trước chiếc tivi. Hoặc tưởng tượng ông đang quanh quẩn ra vào trong căn nhà im tiếng người, tôi đi làm, em tôi đi học, mình ông lụi hụi với đám sách vở của đứa con trai nhỏ, rồi lại lo lắng mớ rau cân thịt chuẩn bị bữa ăn. Lúc nào cũng thui thủi một mình. Cái dáng một mình đến tội. Đến xót xa. Đến muốn rơi nước mắt. Người ta rốt cuộc sẽ cảm thấy gì, khi đã sống qua ba phần tư thế kỷ, vật lộn gần trọn kiếp người, và rồi vẫn cô đơn đến thế? Sẽ như thế nào nếu như một ngày kia tôi không còn ai để có thể nói ra những điều đau đáu trong lòng? Sẽ như thế nào?




Khi nghĩ về tất cả những điều đó, tôi bỗng nhiên thấy sợ hãi. Đó chính là tương lai của tôi, một tương lai với ngôi nhà tầm tầm trong một con hẻm tầm tầm và những đứa con tầm tầm không có gì nổi trội đáng để tự hào và những gánh nặng chẳng khi nào có thể cất khỏi vai. Và tài sản lớn nhất là nỗi cô đơn không cách nào chia sẻ.




Người ta cứ sống, chỉ để nhận lấy một cuộc đời như vậy hay sao?






.JJ.

No comments:

Post a Comment