Wednesday, October 6, 2010

Alone on Earth







Tôi có một đứa em trai mười lăm tuổi. Bắt đầu học lớp mười ở một thành phố xa lạ, buộc phải làm quen lại với mọi thứ từ đầu: đường phố, cách sống, bạn bè. Sáng ở nhà học bài, chiều tới trường, tối về nhà lại học bài, mỗi ngày đều như thế. Tôi biết nó buồn, và chán. Bởi ngay cả một kẻ nhàm chán như tôi, khi nghĩ về cái lịch đều đều ấy còn phát ngấy, thì một đứa bé 15 tuổi sẽ phải chán ngán đến thế nào. Mỗi lần đọc những dòng update status đầy bức bối của nó, tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Và hoàn toàn bất lực. Tôi biết phải khuyên bảo nó ra sao, khi chính tôi còn chẳng khuyên bảo được mình?




Thật là buồn. Tất cả chúng ta đều như thế. Được đem đến thế giới này, rồi bị bỏ lại một mình. Phải tự vật lộn với cuộc sống, tự giải quyết mọi vấn đề. Không thể trông đợi hay dựa dẫm vào bất cứ ai. Chẳng ai cứu được mình ngoài chính mình. Tôi không thể tới lớp học hộ em tôi, bố mẹ tôi không thể dắt tay ai đó đến bảo hãy chơi với con bác. Bạn tôi không thể khóc giùm nỗi buồn của tôi. Hai kẻ yêu nhau đến mấy cũng chẳng có cách nào hoà chung vào làm một. Chúng ta có thể tìm được người để chia sẻ, nhưng đến cuối cùng, đều phải tự sống cuộc đời của mình.




Tất cả chúng ta đều như thế. Đều bước đi trong những trái cầu bằng thủy tinh. Chúng ta có thể nhìn thấy nỗi buồn, niềm vui, sự giận dữ và tuyệt vọng của đối phương, đôi lúc còn ngỡ như đã đến rất gần, nhưng không bao giờ có thể thực sự chạm vào được.




Đó chính là định mệnh của nhân loại, cũng là nỗi tuyệt vọng lớn lao và dai dẳng nhất của loài người.







.JJ.

No comments:

Post a Comment