Wednesday, June 16, 2010

Thay đổi







1. Trước năm 24 tuổi, tôi thường nghĩ nhiều đến tình yêu. Từng viết cho bạn một bức thư, bảo rằng dù thế nào, vẫn muốn yêu và được yêu, dù có thêm trăm lần bị bỏ lại vẫn mong như thế. Còn mơ ước về một tình yêu như đám cháy rừng, mãnh liệt đến nỗi đốt cháy cả chính chủ thể sinh ra tình yêu đó, một tình yêu mù quáng đến nỗi kẻ điên mê muội nhất cũng phải e sợ.


Những lời lẽ khoa trương như thế, giờ đọc lại thấy hơi buồn cười.




2. Trước năm 24 tuổi, tôi thường muốn bỏ đi thật xa. Nỗi mong muốn thường trực, cồn cào, gần như trở thành thèm khát. Nuôi trong đầu những hình ảnh thật đẹp đẽ và phóng khoáng. Vai mang ba lô, chân đi giày vải, áo ca rô bạc màu mở nút khoác xộc xệch bên ngoài chiếc áo thun, một mình đi khắp nơi. Những bãi biển hoang vắng, những bình nguyên rộng mở, những rặng núi ngút ngàn, những thung sâu vời vợi. Cứ đi. Cứ đi.


Ảo tưởng bạt gió và bụi đó, theo thời gian dường như đã mờ nhạt mất rồi.




3. Trước năm 24 tuổi, tôi tin tưởng tuyệt đối vào mối kết giao giữa năm con người xa lạ ở một xứ sở xa lạ. Luôn cho rằng dù trải qua bao biến đổi thăng trầm, dù gần bên hay cách xa, họ vẫn là những người anh em tốt của nhau, không bao giờ quên lãng nhau. Niềm tin đó có một ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tuổi trẻ của tôi, đã từng nâng đỡ tôi qua nhiều ngày khó khăn buồn nản.


Nhưng giờ đây, trong tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sự nghi ngờ. Có thực khi xưa họ yêu thương nhau đến như tôi tưởng tượng? Liệu ở thời điểm này, họ có còn nhớ về nhau nữa hay không? Có gọi điện hỏi thăm nhau? Có còn nhớ ngày sinh nhật của nhau? Có bao giờ thực lòng ước mong thời gian quay trở lại? Những câu hỏi tương tự thế, chúng len lỏi bám rễ vào tâm trí tôi, như loài tầm gửi đáng ghét. Tôi không chủ tâm nuôi cấy chúng, chỉ là, chúng cứ tự đến mà thôi.


Có lẽ vì tôi đã đủ trưởng thành để không cần nương náu vào họ nữa? Hay vì tôi đã chứng kiến đủ mặt trái để nghi ngờ cả niềm tin của chính mình?


Dù thế nào, sự thực là do họ nắm giữ, còn tôi, ngay từ đầu đã chẳng có gì.




4. Khi còn bé, tôi rất thích đọc truyện tranh. Những tưởng sẽ đọc truyện tranh đến khi về già. Cũng thích cả vẽ nữa. Có cảm giác việc vẽ đã ăn vào máu, thành thói quen, không vẽ thì không sao chịu được. Tôi vẽ vào bất cứ thứ gì có thể mỗi lần cầm bút lên. Giấy nháp, góc tờ báo, mặt bàn học, thậm chí khi không tìm được giấy, sẵn sàng vẽ vào lòng bàn tay. Nói vui, là yêu đến chết đi sống lại.


Vậy mà, tôi đã bỏ vẽ được hơn ba năm nay. Bức vẽ cuối cùng đánh dấu bằng một ngày của năm 2007. Cũng chừng ấy thời gian tôi không đọc truyện tranh nữa. Không phải bỏ hẳn, tôi vẫn đọc một số bộ hay, nhưng niềm đam mê khi xưa thì đã không còn.


Những cuốn truyện tranh sờn góc, những bức tranh chì phai màu, tôi thấy chúng nằm ngủ yên trong một hộc bàn nào đó.




5. Khi nhìn lại bản thân thế này, chợt cảm thấy có chút e sợ. Tôi đã thay đổi nhiều đến thế. Có những thay đổi nhìn thấy được, sờ mó vào được, có những thay đổi khi nhận ra khiến bản thân phải giật mình. Có nhiều thứ cũng đã quên.



I'll never be the same, if we ever meet again (*)



Chỉ là, tuổi trẻ của tôi đã trôi qua mất rồi.







.JJ.





(*) Lời một ca khúc của Timbaland.

No comments:

Post a Comment