Tuesday, June 15, 2010

Vụn vặt




Cô uống nước chanh. Ly lớn nước trắng, bỏ miếng đá và hai lát chanh tươi màu xanh. Đơn giản và tinh khiết như vậy. Phải sau 25 tuổi, cô mới có được cuộc sống đơn giản và tinh khiết như thế. Đã có căn hộ độc thân. Đã có thành phố độc thân. Đã có chuyến du hành.


--- Trích Đảo Tường Vy của Bảo Bối An Ni---



Luôn rất thích An Ni. Thực mong bản thân có thể bình thản đứng giữa cuộc đời như cô ấy. Không sân si, cũng không quá bận tâm về nỗi cô đơn. An nhiên mà bước. Đôi lúc dừng lại để tận hưởng sự tinh khiết của ly nước trắng có hai lát chanh tươi màu xanh. Trên mớ tóc hơi rối cài bông hoa lài trắng. Thật dịu dàng. Nhưng có trái tim bình tĩnh.


Tôi cũng thích một căn hộ độc thân. Một phòng bếp kiêm phòng khách. Một nhà vệ sinh. Một phòng ngủ kiêm phòng làm việc. Đồ đạc bằng gỗ, rèm cửa màu xanh cốm nhạt, điểm hoa trắng. Bàn ăn be bé, có một chiếc ghế. Giá bát chỉ chứa đôi ba chiếc bát con, một chiếc bát tô, một muôi canh, dăm ba chiếc xoong... Cái gì cũng be bé, vừa đủ. Nuôi thêm một con mèo. Một chiếc máy tính. Nằm trên tầng cao của một khu chung cư. Sáng sáng đi làm, tối về nghỉ ngơi. Bình yên mà sống.


Ngẫm lại, sống một mình quá lâu không phải điều hay. Nó tạo cho tôi thói quen hài lòng với sự cô độc của bản thân. Trở nên lười giao tiếp. Có những cuối tuần, hai ngày liền không bước chân ra khỏi cửa, không nói chuyện với ai, chỉ đi lại quanh quẩn trong phòng, lướt web, tán gẫu cùng vài người bạn trên mạng, lúc mệt thì đi ngủ, khi tỉnh dậy sẽ lục tạm bất cứ thứ gì còn sót trong tủ lạnh để ăn qua loa, lười nhác vuốt ve con mèo béo. Vốn đã là một kẻ khép kín, nay càng khó lại gần hơn.


Tôi, và thành phố này, hai kẻ độc thân kết giao cùng nhau, lẳng lặng đi bên nhau mà chẳng thể chia sẻ điều gì.





.JJ.

No comments:

Post a Comment