Sunday, June 20, 2010

Lỗi nhịp






Tôi thức dậy khi một ngày nữa lại đến. Cậu bé tóc vàng cười với tôi từ bức ảnh trên tường. Tôi ra khỏi giường, bước tới hôn lên nụ cười thuần khiết của cậu. Đôi môi tôi chạm vào bề mặt thủy tinh lạnh ngắt. Bỗng nhiên tôi muốn khóc. Phía sau lớp kính này là tình yêu của tôi, là tuổi trẻ cao ngạo và đầy ước vọng của tôi. Tôi đã tìm thấy cậu qua lớp lớp không gian và thuộc về nhau trong từng khoảnh khắc của số phận. Nhưng tôi đã bước lỗi nhịp. Cậu đã dừng lại đâu đó trên con đừơng một chiều, còn tôi không cách chi quay lại được, đành bước mãi và rơi vào vực thẳm; ở đó không có gì ngoài sự trống rỗng. Cậu mãi mãi là đứa trẻ thuộc về phần bên kia đầy ánh sáng của thế giới, nơi tôi không bao giờ còn chạm được tới.



Anh nói đúng. Tôi của ngày hôm qua và tôi của ngày hôm nay là hai người hoàn toàn khác biệt. Thậm chí tôi của phút trước, giây trước cũng đã trở nên xa lạ với con người của thời khắc tiếp theo. Không ai, dù có cố gắng đến thế nào, có thể trở lại làm bản thân mình nguyên vẹn. Giống như bây giờ, dù cả anh, cả tôi, cả những người bạn của chúng ta có cùng xuất hiện bên nhau trên một sân khấu, chúng ta vẫn không thể là chúng-ta-của-hôm-qua được nữa.



Tôi của ngày hôm qua, của phút trứơc, giây trước, đã chết rồi.


Từng ngày trôi qua, chúng ta vẫn đang chết từng phần mà không hề hay biết.


Tôi vẫn biết thế, nhưng tại sao lại cứ đau lòng mãi thế này?









.JJ.

No comments:

Post a Comment