Wednesday, June 9, 2010

Quá muộn để chết





1. Tuổi để chết


K bảo, con người có hai giai đoạn phát triển của não bộ, một là thời niên thiếu - cũng là bắt đầu cho thứ gọi là "tuổi trẻ", và những năm từ sau hai mươi bảy tuổi trở đi. Khi đó, não bộ sẽ tiến qua một trạng thái mới, gọi là "trưởng thành", sẽ chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, chuẩn mực hơn. Nghĩa là sẽ bình ổn hơn. Nhàm chán hơn. Không còn thứ cuồng nhiệt và ngông nghênh, bất cần và chóng vánh của tuổi trẻ nữa.

Đánh mất nhiều điều.

Quên lãng nhiều điều.

Hầu hết là những điều khi còn trẻ đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể quên.

K lại bảo, có một câu lạc bộ những-kẻ-chết-năm-hai-mươi-bảy-tuổi. Đó là những người không muốn đánh mất thanh xuân của mình, không muốn trở thành một cái bóng cằn cỗi của quá khứ. Hoặc đơn giản là tuổi trẻ đã phạm quá nhiều sai lầm, không muốn đối mặt với quãng thời gian còn lại, khi nhận thức không còn đủ cuồng nhiệt để bất chấp tất cả nữa. Nên họ chọn cách kết thúc tất cả.

Để lưu giữ.

Để che giấu.

Để mang theo.

Tôi bảo, vậy thì tôi đã quá muộn để chết rồi.





2. Quá muộn để chết


Nếu chết, lẽ ra tôi nên chết vào năm hai mươi mốt hay hai mươi hai tuổi. Đó là thời điểm đẹp nhất, rực rỡ nhất, bất ổn nhất, như những bông pháo hoa bùng nổ đầy ngờ vực trên bầu trời.

Còn giờ đây, đã quá muộn để chết rồi.

Này K, cả hai chúng ta, đành phải tiếp tục sống thôi.






.JJ.

No comments:

Post a Comment