Thursday, May 9, 2013

Thỏa hiệp

Những ngày này, tôi đang bắt đầu già đi. Thực buồn cười khi đến tận năm hai mươi tám tuổi, tôi mới chấp nhận sự thật rằng tuổi trẻ của mình đã trôi qua thật rồi. Tôi đang bắt đầu già đi, và quá trình này diễn ra một cách hết sức thần tốc. Từng ngày từng ngày. Chưa bao giờ tôi thấy mình già cỗi đến thế. Già cỗi trong cả nỗi buồn. Tôi đã không còn có thể tự thi vị hóa để thấy mình giống nhân vật trữ tình trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm, vào những cuối tuần quá im vắng bèn mặc lên người một bộ váy đẹp, đi ra ga tàu mua lấy chiếc vé bất kỳ, vào chỗ ngồi tận hưởng sự cô độc và nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi. Hoặc hút một điếu thuốc. Lấy máy ảnh chụp một đóa hoa. Đọc một quyển sách. Nằm yên lặng trong bóng tối. Xăm người. Thảy đều không còn hấp dẫn tôi. Nỗi buồn đã không còn là nguyên liệu hay chất xúc tác thúc đẩy tôi làm bất kỳ điều gì nữa.





Tôi đã già mất rồi. Nên bây giờ, nỗi buồn đã trở thành kém xinh đẹp. Tôi chỉ đơn giản là thấy buồn mà thôi.





.JJ.

No comments:

Post a Comment