đôi khi tôi cảm thấy bất mãn và hài hước khi đọc những bài thơ, những tâm sự về tình yêu đầu đau đáu
rằng họ thấy nó thật đẹp vì đó là khi họ yêu vô điều kiện, yêu trong sáng hoặc có chút ngu ngốc
rằng đó là những ngày tháng không bao giờ có thể quay trở về, là
những trẻ trung và đam mê không thể tìm lại, và rằng họ không thể quên
tôi nghĩ họ sai rồi
tình yêu vốn dĩ không phụ thuộc vào tuổi tác và cũng không nên tồn tại sự so sánh
người ta thường hay lầm lẫn, hoặc tự phụ, đến mức tin rằng khi tuổi
còn nhỏ chưa chín chắn thì mọi tình cảm chỉ là một chút sớm nắng chiều
mưa thoảng qua, còn khi đã nhiều tuổi hơn - được coi là “người lớn” -
thì mọi tình cảm đều sẽ biến thành “tình yêu”
tôi nghĩ người ta đã lạm dụng hai từ đó quá rồi
bởi vì nếu bạn không thấy mình trẻ trung và đam mê và say đắm trong tình yêu hiện tại, tôi e rằng đó chẳng đã hẳn là tình yêu
tình yêu, phải là thứ tình cảm mà dù bạn trưởng thành đến bao nhiêu,
thậm chí đã già đi với vô số nếp nhăn nơi đuôi mắt, nó vẫn khiến bạn dễ
dàng trở lại là những đứa trẻ
vẫn đau đớn vẫn sướng vui vẫn đam mê vẫn trẻ trung vẫn nhiệt huyết vẫn không hề toan tính vụ lợi, và rồi khi ra đi nó sẽ thêm một lần nữa ghi hằn vào tâm khảm bạn những dấu vết không thể xóa mờ
tôi tin rằng mọi tình yêu ở mọi lứa tuổi đều cần phải có thứ sức mạnh như thế
và người ta không bao giờ là quá già hay quá trẻ để yêu tôi tin là như vậy
nên nếu một ai đó gọi thứ tình cảm bình tĩnh, chừng mực, thậm chí có mùi tính toán là tình yêu, tôi sẽ cười vào mũi họ
nếu một ai đó tin rằng mình từng có một tình yêu đẹp đẽ tuyệt vời đến mức không tình yêu nào sau đó so sánh được, tôi sẽ phản bác lại họ
không phải vì những mối tình trong quá khứ của tôi không đẹp
trái lại, những tình yêu ấy đã từng rất thơ ngây, rất đáng để nâng niu gìn giữ
nhưng chỉ thế mà thôi
xin anh hãy nhớ về nó để mỉm cười, hoặc có thể đau lòng đôi chút
đừng nhớ về nó và cảm thấy nuối tiếc
bởi vì như thế, là không công bằng với người đến sau
.JJ.
No comments:
Post a Comment