Friday, September 28, 2012

nói chung là hôm nay hơi bị buồn




Cho đến mười hai ngày trước, tôi vẫn còn tự hỏi tại sao lại có những người nhẫn tâm như thế. Cho đến mười hai ngày trước tôi hoàn toàn không quan tâm bây giờ người ta đang làm gì ở đâu với ai mà chỉ đau đáu trong lòng sao có thể nào nhẫn tâm như thế. Và mười hai ngày đó với mười hai đêm không thể ngủ, mười hai đêm với đủ giấc mơ khác nhau tự lí giải cho bản thân mình, mười hai ngày khiến trái tim tôi thực sự rệu rã. Bởi khi tỉnh giấc mỗi sớm mai, tôi vụn vỡ nhận ra rằng tình cảm này hằn sâu đến thế.


- Phan Ý Yên -

 
 
từ của ngày: ám ảnh


hơn một năm rồi và tôi vẫn chưa thể deal với chuyện đó, thật là buồn cười


đôi lúc lại nghĩ, có lẽ tự yêu bản thân quá mức cũng chẳng hay đâu, nó khiến người ta không thể quên đi không thể tha thứ cho kẻ đã làm tổn hại lòng tự trọng của mình


như một cái đinh đóng sâu trong xương


như một cái cây bắt rễ chằng chịt trong não bộ


sự giận dữ lúc này


tôi thương bạn tôi, khi tưởng tượng về những nỗi đau cô ấy từng chịu đựng, vì thứ mang danh nghĩa tình yêu



.JJ.

No comments:

Post a Comment