Wednesday, September 5, 2012

Đừng yêu lại theo cách thức đã từng



Liệu đến một lúc nào đó, người ta phải nhai lại chính mình trong cách viết, trong những câu chuyện kể, trong tình yêu?

Khi không có điều gì mới để kể, thì tốt hơn cả là nín lặng.

Khi một cuộc tình dẫn đến một cách yêu đã cũ, tốt hơn cả là dừng lại.




Dạo này hay đọc blog của Quốc Bảo rồi suy tưởng linh tinh một mình. Tôi thích Quốc Bảo khi anh viết - viết nhạc, viết blog, viết báo - thật kỳ lạ khi câu từ ngôn ngữ của một người đàn ông lại có thể sống động và đẹp đẽ như vậy. (Thực ra cũng còn nhiều người đàn ông viết hay khác, nhưng thôi, vì tôi đã trích dẫn blog của Quốc Bảo, tôi sẽ chỉ đề cập đến mình anh. Nhân tiện lúc này tôi đang nghĩ, liệu có bao nhiêu người đem lòng yêu mến tôi chỉ vì những dòng tôi viết, và vỡ mộng khi khám phá ra con người thật của tôi nhỉ? Ha ha ~)



Lại nói đến chuyện "mới" và "cũ". Ngày còn trẻ, khi chia tay người yêu đã được tiết lộ cho một "bí mật", rằng, "D. mới là người anh yêu nhất". Câu nói lúc nói ra nhẹ tựa lông hồng, chỉ mất chưa tới 1 giây, chắc bản thân anh ta cũng khó có thể ngờ là đã gây ra cho tôi sự tổn thương lớn đến thế. Giống như một vết thương chí mạng. Tất cả lòng tự trọng của tôi niềm tin của tôi tình yêu của tôi, chỉ bằng một câu nói đó, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thậm chí cho đến tận bây giờ, chỉ cần nhớ lại, cơn đau thắt ở dạ dày vẫn bùng lên trong một thoáng. Tôi đã suy nghĩ về câu nói đó rất nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày, không thể gạt nó ra khỏi đầu. Tôi cố nghĩ xem, anh ta nói ra câu nói đó nhằm mục đích gì? Tôi cố nghĩ xem, lúc đó đáng lẽ nên nói gì với anh ta? Có lẽ tôi đã nên nói, ôi sao anh giống em thế nhỉ, người em yêu nhất là anh A anh B anh C nào đó kia. Song tôi đã không làm thế. Tôi không muốn nói dối chỉ để vuốt ve lòng tự trọng bị tổn hại của bản thân. Tình yêu vốn không có lỗi để bị đem ra làm tấm khiên che đậy những trò trả đũa. Nó phải xứng đáng được nâng niu hơn thế. Cho nên, tôi không hề phủ nhận, người tôi yêu nhất, chính là anh ta, nhưng không phải trong các người tình của tôi. Tôi yêu anh ta nhất - trong chính cuộc tình đó mà thôi.



Tôi từng đùa rằng, tự hào yêu ai cũng như yêu lần đầu. Đùa, nhưng cũng là lời thành thật. Bởi mỗi một cuộc tình đều sẽ là cuộc tình mới, với con người mới, cảm xúc mới, kỷ niệm mới, những tranh cãi giận hờn mới. Đã là yêu, thì làm gì có nhất và bét, hơn và kém? Tôi cũng giống Quốc Bảo, không bao giờ thích thứ giông giống thứ đã biết, thứ giông giống thứ đã viết, không ưa các kịch bản đoán trước được, càng không có các mối tình theo thói quen.



Và bởi vì tôi đã yêu cậu với một tình yêu hoàn toàn mới, nhưng cậu lại muốn yêu tôi với cách yêu đã cũ, cho nên sự chia lìa này là tất yếu, đúng không?






.JJ.



(*) những dòng in nghiêng được trích ra từ blog của nhạc sĩ Quốc Bảo






No comments:

Post a Comment