
1. Bạn tôi nói, hãy kiên nhẫn chờ đợi, rồi sẽ đến lúc cậu tìm được người thích hợp.
Tôi cười bảo, hy vọng người thích hợp ấy hãy xuất hiện nhanh lên, vì tớ đã chờ đợi cả nửa cuộc đời rồi.
Vốn chỉ là câu nói đùa, nhưng lúc nghĩ lại cũng có chút giật mình. Lâu gì đâu, sáu mươi năm cuộc đời. Thanh xuân giống như điếu thuốc Vinataba khét mù khét mịt, dù bạn có hút hay không vẫn tàn rụi rất nhanh. Bước vài bước nữa, coi như tôi cũng đã ở phía bên kia con dốc. Vậy mà còn cứ phải chờ mãi, đợi mãi, đến bao giờ?
Chào anh, em đã đợi anh cả nửa cuộc đời.
Chào anh, em đã đợi anh cả cuộc đời.
Chào anh, tiếc là, em đã không thể đợi anh thêm nữa.
Ôi chao, cái nỗi xót xa cay đắng tự thương thân này. Biết làm gì đây ngoài cười to lên một tiếng?
2. Thỉnh thoảng buồn buồn sẽ lôi một cái tag nào đó ra làm. Nhớ từng có câu hỏi thế này, nếu được cho quay lại quá khứ để sửa chữa một lỗi lầm nào đó, bạn sẽ chọn quãng thời gian nào. Tôi đã trả lời rằng tôi không cần. Bởi tôi không nuối tiếc điều gì. Nếu đi lại con đường ấy một lần nữa, tôi cũng vẫn sẽ làm những điều giống hệt như vậy. Vẫn sẽ sai lầm, vẫn sẽ thất bại, vẫn sẽ gây ra những chuyện đáng xấu hổ. Nhưng tôi không nuối tiếc. Đó, có lẽ là thành công to lớn nhất của tôi cho đến giờ.
Rất may, không có ai hỏi tôi, nếu được cho quay lại quá khứ vào lúc tôi hạnh phúc nhất thì tôi sẽ chọn quãng thời gian nào. Vì tôi chợt nhận ra, tôi không hề muốn quay lại bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ hết. Tôi không nuối tiếc điều gì. Tất cả, dàn trải là một màu nhờ nhờ nằng nặng. Ký ức về hạnh phúc của tôi, chúng đã đi đâu cả rồi? Hay tôi chưa bao giờ từng cảm thấy thực sự hạnh phúc?
Nửa cuộc đời, chẳng có gì để nuối tiếc, kể cả lỗi lầm hay niềm vui sướng. Thực cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn.
3. Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những đám đông
Người chia tay nhau cuối đường
Ngày đi đêm tới nghe tiếng hư không
Tôi cười bảo, hy vọng người thích hợp ấy hãy xuất hiện nhanh lên, vì tớ đã chờ đợi cả nửa cuộc đời rồi.
Vốn chỉ là câu nói đùa, nhưng lúc nghĩ lại cũng có chút giật mình. Lâu gì đâu, sáu mươi năm cuộc đời. Thanh xuân giống như điếu thuốc Vinataba khét mù khét mịt, dù bạn có hút hay không vẫn tàn rụi rất nhanh. Bước vài bước nữa, coi như tôi cũng đã ở phía bên kia con dốc. Vậy mà còn cứ phải chờ mãi, đợi mãi, đến bao giờ?
Chào anh, em đã đợi anh cả nửa cuộc đời.
Chào anh, em đã đợi anh cả cuộc đời.
Chào anh, tiếc là, em đã không thể đợi anh thêm nữa.
Ôi chao, cái nỗi xót xa cay đắng tự thương thân này. Biết làm gì đây ngoài cười to lên một tiếng?
2. Thỉnh thoảng buồn buồn sẽ lôi một cái tag nào đó ra làm. Nhớ từng có câu hỏi thế này, nếu được cho quay lại quá khứ để sửa chữa một lỗi lầm nào đó, bạn sẽ chọn quãng thời gian nào. Tôi đã trả lời rằng tôi không cần. Bởi tôi không nuối tiếc điều gì. Nếu đi lại con đường ấy một lần nữa, tôi cũng vẫn sẽ làm những điều giống hệt như vậy. Vẫn sẽ sai lầm, vẫn sẽ thất bại, vẫn sẽ gây ra những chuyện đáng xấu hổ. Nhưng tôi không nuối tiếc. Đó, có lẽ là thành công to lớn nhất của tôi cho đến giờ.
Rất may, không có ai hỏi tôi, nếu được cho quay lại quá khứ vào lúc tôi hạnh phúc nhất thì tôi sẽ chọn quãng thời gian nào. Vì tôi chợt nhận ra, tôi không hề muốn quay lại bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ hết. Tôi không nuối tiếc điều gì. Tất cả, dàn trải là một màu nhờ nhờ nằng nặng. Ký ức về hạnh phúc của tôi, chúng đã đi đâu cả rồi? Hay tôi chưa bao giờ từng cảm thấy thực sự hạnh phúc?
Nửa cuộc đời, chẳng có gì để nuối tiếc, kể cả lỗi lầm hay niềm vui sướng. Thực cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn.
3. Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những đám đông
Người chia tay nhau cuối đường
Ngày đi đêm tới nghe tiếng hư không
.JJ.
No comments:
Post a Comment