Sunday, March 27, 2011

Thương






Em ạ,



Đôi lúc tôi nghĩ, chúng ta cứ tự thương xót cho mình nhiều quá. Cuộn tròn lại ôm thật chặt lấy bản thân lâu quá. Cố chấp ghi nhớ tất cả những thứ đã từng khiến mình đau đớn. Để rồi e sợ tất cả những thứ có khả năng khiến mình tổn hại. Thế nên khi vừa thử bước ra ngoài, va chạm một chút, đã cảm thấy nhiều tuyệt vọng. Nhận ra chẳng ai yêu thương mình bằng chính mình. Mẩu can đảm bé tẹo cố gắng lắm mới thu gom được để đối diện với thế gian, thoắt cái tiêu biến hết. Vậy là lại muốn bỏ chạy. Lại muốn rút vào cái vỏ ốc cũ kĩ nhưng an toàn bấy lâu.



Em ơi, tôi thấy chúng ta tội nghiệp lắm. Những kẻ cứ tự thương xót cho mình, biết bao giờ mới tìm được bình yên?






.JJ.

No comments:

Post a Comment