Friday, March 4, 2011

Dấu hiệu






Những kẻ du hành bằng xe máy, đằng sau mũ bảo hiểm thường có một miếng dán phản quang nho nhỏ. Ấy là để khi đi trong đêm có thể nương theo đó nhận ra đồng đội của mình, bám sát lấy nhau, đề phòng bất trắc. Thành phố này ngày càng xuất hiện nhiều những chiếc mũ bảo hiểm như vậy. Chúng trôi dạt trong dòng người, một đốm xanh nhỏ bé và ngơ ngác giữa những quầng sáng chói loá của đèn neon.



Đây không phải nơi chúng ta thuộc về - một đốm xanh khi lướt ngang qua tôi nói với tôi như thế.



Tôi nhìn theo, bỗng muốn đuổi theo chủ nhân của đốm xanh ấy, vỗ vai cậu ta và bảo, chào cậu, chúng ta là đồng loại đấy, có muốn đi cùng tôi không? Chạy trốn khỏi thành phố này. Chạy trốn khỏi nỗi cô đơn này. Như thế có được không?



Nhưng tôi chưa bao giờ làm vậy. Tưởng tượng thì chỉ nên là tưởng tượng thôi. Dù sao, nhận ra người có cùng sở thích với mình giữa hàng trăm người xuôi ngược mà không cần phải đến tận nơi chào hỏi làm quen hay tìm hiểu, ấy cũng đã là một trải nghiệm thú vị.



Chúng ta quá dễ để lạc mất nhau trong thành phố này. Giá như mỗi người đều có một hoặc nhiều miếng dán như thế thì tốt biết bao. Vậy tôi sẽ chọn cho mình miếng dán có màu của nỗi cô đơn, hi vọng một buổi chiều điên rồ nào đó, một bàn tay bỗng vỗ vai tôi, và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.



Chào cậu, chúng ta là đồng loại đấy, có muốn đi cùng tôi không?







.JJ.

No comments:

Post a Comment