Thursday, March 17, 2011

Em hát khác xưa rồi, khóc cũng đã khác xưa




Chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi bỗng nhớ tới anh ta. Nỗi nhớ đúng là một thứ kì lạ, cứ xuất hiện bất thình lình như thế, chẳng hề báo trước cho tôi còn chuẩn bị. Tôi nghĩ có lẽ là do trời mưa. Tôi không thích mưa, mưa luôn khiến tâm trạng tôi dễ dàng chuyển xấu. Và lạnh. Vậy là tôi chẳng còn gì để bấu víu nữa, cái thời tiết đáng ghét này.





Hoặc có lẽ do khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Dãy nhà tập thể với những bức tường vàng xỉn buồn bã. Mái ngói đỏ nâu cũ kỹ buồn bã. Mặt hồ xao xác buồn bã. Tất cả cứ buồn bã buồn bã mãi thế, dưới mưa. Văn phòng mới cửa sổ thật là rộng. Từ đây tôi thậm chí nhìn thấy được căn nhà trọ lúc xưa. Căn phòng mười bốn mét vuông, có ban công nhìn xuống đường và chậu ngũ gia bì gầy guộc. Căn phòng mười bốn mét vuông, chứa toàn kỉ niệm buồn, khói thuốc, những bài hát quá vãng, nước mắt, nỗi ám ảnh. Căn phòng mười bốn mét vuông, đã lâu lắm rồi tôi không quay lại. Chúng ta có nhiều những trải nghiệm tương tự vậy trong cuộc đời - mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, nhưng không thể gặp lại, không thể tìm về. Một nơi chốn cũ. Một người tình cũ. Một giai điệu cũ. Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến. Như hơi ấm trong mưa.





Tôi và anh ta đã xa nhau lâu lắm rồi. Anh ta cũng đã chỉ còn là cái bóng mờ trong ký ức của tôi, lâu lắm rồi. Chúng tôi đã quên nhau, lâu lắm rồi. Chẳng hiểu sao chiều nay, trong lúc đang đứng pha một tách cafe bên cạnh cửa sổ, tôi lại nhớ tới anh ta. Tựa như dejavu. Rồi trong một vài giây ngớ ngẩn, tôi bỗng nghĩ tới chuyện gặp lại. Thử xem. Nhưng rồi lại thấy buồn cười. Giờ mà gặp nhau, chắc sẽ gượng gạo lắm. Nói những chuyện vu vơ không đầu không cuối. Hỏi thăm sức khoẻ. Gia đình. Vợ con. Uống hết một cốc cafe. Ra về. Tôi và anh ta đi về hai đầu thành phố. Dửng dưng.





Bởi sợi dây liên hệ đã tan biến lâu rồi.





Như hơi ấm trong mưa.





Nhớ về một tình cảm trong quá khứ, sẽ nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết, người ta sau rốt vẫn chỉ là yêu cái tình yêu của chính mình. Tôi-ngày-xưa đã từng rất yêu anh-ta-ngày-xưa. Tôi-bây-giờ và anh-ta-bây-giờ chỉ là người xa lạ, không hơn.





Những chân tình cũ chỉ còn là một nỗi buồn mơ hồ.





Biết làm sao. Bài hát khác xưa rồi, chúng ta chẳng thể nào giống xưa.







.JJ.

No comments:

Post a Comment