Friday, February 25, 2011

Kẻ điên rồ đứng bên miệng vực





Em cứ nhớ mãi một cảnh trong quyển truyện tranh đọc từ xưa lắc xưa lơ, lâu đến độ đã quên cả tên truyện, về cuộc hẹn của một cô gái. Cô ấy thu hết can đảm, hẹn người con trai mình thầm yêu bấy lâu nay tới công viên để thổ lộ tình cảm. Nhưng chàng trai trên đường đi bỗng gặp phải một tình huống bất khả kháng không thể đến được điểm hẹn. Cậu gọi điện nói rằng sẽ đến ngay khi thu xếp xong mọi việc. Vậy là nhân vật nữ đáng thương của chúng ta cứ ngồi đợi mãi đợi mãi. Trời đổ mưa, cô cũng quyết không rời đi.




Em còn nhớ, khoảng thời gian trong truyện là mười bốn tiếng.




Cô ấy đã đợi suốt mười bốn tiếng.




Cuối cùng, khi buộc phải đứng dậy bước ra khỏi công viên, cô ấy khóc. Và em cũng khóc. Bởi em biết, cô ấy đã bỏ lại tình yêu của mình trên băng ghế đá lạnh lẽo kia mất rồi.




Có lẽ anh sẽ nói, thật là ngớ ngẩn và tiểu thuyết, đã có thể chờ đợi từng ấy năm, làm sao lại chỉ vì mười bốn tiếng đồng hồ mà từ bỏ? Vả lại, biết đâu cậu trai kia có việc quá quan trọng, nếu cứ nhất nhất bắt ép cậu ta đến thì sẽ là cố chấp và ích kỉ, vân vân. Phải, anh có quyền lên án hay chê trách cô ấy theo nhiều luận điệu. Nhưng anh không biết đâu, tất cả là thời điểm. Cô ấy đã mệt mỏi rồi, nên cô ấy buộc phải chọn cho mình và tình yêu của mình một cột mốc, một cơ hội cuối cùng, liều lĩnh đánh cược với chính bản thân. Nếu chàng trai kia yêu cô, thì hãy đến với cô, và nhất định phải là khi ấy, nếu không sẽ là không-bao-giờ-nữa.




Thời điểm là thứ buồn cười như thế. Đối với người này thì vô nghĩa, nhưng đối với người khác lại là chuyện sống còn. Hết mười bốn tiếng kia, cô gái đã tự tay ném tình yêu của mình xuống vực rồi. Anh đã từng thấy ai tìm lại được một món đồ bị ném xuống vực sâu hay chưa?




Em nghĩ em cũng giống cô gái ấy. Em là kẻ điên rồ đứng bên miệng vực. Coi trọng thời điểm đến mức cực đoan. Đã yêu anh vì một khoảnh khắc sơ hở nào đó của tâm trí. Và cũng có thể từ bỏ tình yêu của mình chỉ sau một vài vòng quay hờ hững trên mặt đồng hồ. Em đã giao ước cùng anh một thời điểm, nhưng anh không coi trọng nó. Anh bỏ qua nó một cách đơn giản, hoàn toàn không ý thức được rằng, ngoài thời điểm ấy, mọi thứ đều sẽ trở thành vô nghĩa hết.




Vậy nên, em xin lỗi, em và anh phải tạm biệt nhau thôi.




Thời điểm của chúng ta đã trôi qua mất rồi.







.JJ.

No comments:

Post a Comment