Friday, September 30, 2011

Only yesterday was the time of our life






Anh dần cảm thấy thật nực cười khi bắt gặp bản thân đang hấp tấp lướt qua tên cậu trong danh bạ, như thể sợ rằng nếu như để ánh mắt mình chạm phải những con chữ cấu thành nên cái tên ấy, thì đồng tử của anh sẽ bị thiêu cháy mất. Những tin nhắn được lưu vào folder riêng, nơi anh biết chắc mình sẽ không bao giờ mở ra lần nữa. Anh cũng bỏ hòm mail cũ, dù việc này gây cho anh khá nhiều phiền phức. Lẽ ra anh nên xử lý đơn giản và dứt khoát hơn, dùng vài thao tác nhỏ để xóa sạch tất cả. Một lần và mãi mãi. Có điều, anh đã không làm thế. Hoặc nên nói rằng, anh đã không thể làm thế. Cậu và mọi thứ liên quan đến cậu, giống như một vết thương đã nhiễm trùng và mưng mủ, không ngừng nhức nhối hành hạ anh suốt đêm ngày, nhưng dù anh biết rõ chúng ở đó thì vẫn không sao gom góp đủ nổi can đảm để gỡ lớp băng gạc bao quanh ra mà nhìn thẳng vào, nói gì đến việc chữa trị. Anh chỉ có một cách duy nhất, đó là thỏa hiệp.        





Áp mặt vào bức tường lạnh giá, anh nói ra nỗi đau trong tim, nói cho mình anh nghe tiếng.





Tôi yêu em. Yêu em. Yêu em…





Anh tưởng tượng tiếng thì thầm đó âm vang rất lâu trong đêm tối, từng lời rã nát tả tơi. Nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có đủ can đảm để một lần nào đó, ở một nơi nào đó dù hoang vắng lạnh lẽo, nói ra cái câu anh đang giữ trong lòng. Giống như hàng ngàn tin nhắn đã được soạn. Giống như chừng ấy tin nhắn đã không bao giờ được gửi đi. Giống như nỗi đau đớn của anh, sự nhung nhớ của anh. Chúng sẽ mãi mãi nằm yên đấy, lơ lửng và lặng lẽ giữa tầng tầng lớp lớp xanh thăm thẳm của đại dương. Và cậu, người tình xinh đẹp của anh, cậu thì sẽ không cần phải biết đến tất cả những điều ấy. Vậy nên, anh sẽ im lặng. 




Cho tới khi cái chết đến mang anh đi và xoá hết dấu vết ấy trong cuộc đời vô vọng này.








.JJ.

Monday, September 26, 2011

when September ends







Hai ngàn mười một.




Đã gặp gỡ, đã yêu thương, và đã từ bỏ một người.





.JJ.




Friday, September 23, 2011

I once had a boy





tôi từng có một người tình
thường kể cho tôi nghe về tình yêu đầu tiên đã mất
em biết không, đấy chính là người anh yêu nhất
tôi chỉ cười không nói
vậy còn em?



chúng tôi đã xa nhau rồi
nhưng đến giờ câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải đáp






.JJ.

Khoảnh khắc






Tấm hình này, thực giống tuổi trẻ của tôi. Cô đơn, tự do, đầy hoài bão.




Chỉ là, dù biển có thể vĩnh viễn xanh.




Trời có thể vĩnh viễn xanh.




Nhưng con tàu ấy không thể vĩnh viễn lênh đênh giữa đại dương.




Những thiếu niên hư ảo của tôi không thể vĩnh viễn trẻ.




Thời gian vốn không thể vĩnh viễn ngừng hẳn lại ở một khoảnh khắc nào.




Giá như tôi chỉ là bức ảnh chụp. Tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời mình. Không cần quá khứ hay tương lai. Chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.




Và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, trong những tháng ngày xanh tươi ấy.












.JJ.

Thursday, September 22, 2011

Thế giới này vốn chia làm hai phần: tôi, và những người còn lại.






Cậu ạ,





Biết làm thế nào bây giờ nhỉ? Khi mà dù đã rất rất cố gắng, đôi lúc tớ vẫn thấy tuyệt vọng. Đôi lúc tớ vẫn cảm thấy mình chẳng hề thuộc về cái thế giới chết tiệt này. À không, nói là "thế giới" thì to tát quá, thế giới có tận năm châu bốn bể và đến hơn bảy tỉ người cơ mà, cái vũng con con mà tớ đang vùng vẫy và mắc kẹt đây có đáng là cái khỉ gì. Vài người lạ, vài người quen, vài người thân - chưa kể còn cứ dần dần bỏ tớ đi sạch - đấy, cái nhúm đấy, thì có đáng khỉ gì. Vậy mà tớ vẫn cứ thấy mình không thuộc về nó. Suy ra, chắc tớ là đồ loser thật rồi.





Để tớ nói cậu nghe, tớ thích những bộ quần áo đẹp, thích những mái tóc được làm cầu kỳ, thích những đôi giày cao chới với, thích má phấn môi son. Thế thì có gì là sai? Nhỉ? Dù sao cũng chỉ là sở thích - tớ vốn thích những thứ độc đáo và khác lạ. Nó chả liên quan gì đến tư cách hay nhân phẩm của tớ cả. Cũng không có nghĩa rằng tớ là kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất. Với tớ, đó chỉ là thú vui. Tớ có thể tự tin mà nói mình đàng hoàng hơn hàng ngàn đứa con gái khác trên cái đất nước này dù tớ có một mái đầu đỏ chói hay là mặc váy mười ba phân hay là bước đi trên một đôi giày platform mười hai centimet hay là mắt kẻ eye-liner đen sì. Bởi vì tớ có cái mà tớ không bao giờ đánh mất, đó là lòng tự trọng. Nó là thứ nằm sâu bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng tớ khoác trên mình, chứ không phải là bên dưới lớp quần lót bằng ren. Tớ chỉ muốn nói, các người thì biết cái đếch gì về giá trị của tôi. Những kẻ đánh giá quyển sách qua cái bìa thì có cái đếch gì đáng tự hào? Nhưng mà, có ai cần quan tâm đến cái lòng tự trọng và giá trị rẻ tiền ấy cậu nhỉ. Ai cần quan tâm khi tóc tớ đỏ váy tớ ngắn và giày tớ cao, phải không? 





Mà, thực ra thì làm một kẻ tôn thờ chủ nghĩa vật chất cũng không tệ. Nếu tớ chỉ quan tâm đến ăn nhà hàng xài đồ hiệu và những nhu cầu nhục dục khác thì cũng tốt thôi, tớ nghĩ mình sẽ sống thanh thản và hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều. Tớ sẽ không phải đối diện với, cậu biết đấy, những nỗi buồn. Trên hết là những nỗi buồn. Những nỗi buồn mơ hồ không rõ nguyên do nguồn gốc nhưng đầy ám ảnh, đã theo tớ suốt từ tuổi niên thiếu vụn vỡ đến tận bây giờ. Cả sự cô đơn nữa. Chúng cứ ở mãi đấy, chẳng chịu đi. Không ai muốn bản thân là một kẻ cứ u uẩn suốt ngày và suy nghĩ những chuyện đẩu đâu, nhưng tớ nhớ trong tiếng Anh có một cụm từ chỉ những người có nhiều tài năng - gọi là "đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa", nên có lẽ tớ là đứa trẻ sinh ra với món quà của Chúa chính là nỗi buồn. Nhưng mà ai cần quan tâm đến cái món quà ấy của tớ, cậu nhỉ? Rồi thì ngưỡng vọng của tớ, khát khao của tớ, chẳng ai hiểu cả. Khi tớ cố nói cho một ai đó ở-thế-giới-bình-thường nghe, một là họ không hiểu, hai là họ cho rằng tớ bị điên, ba là họ cười nhạo tớ. Thế là tớ cứ gói dần gói dần tâm tư lại, không chia sẻ cho ai nữa. Nobody wants to be lonely. Nhưng tớ không còn lựa chọn nào khác. 





Thật sự là rất khó, rất rất khó để tìm ra đồng loại giữa cái cuộc đời mênh mông rộng lớn này. Tớ đã thử, và toàn là thất bại. Nên giờ tớ bỏ cuộc rồi, chẳng tìm kiếm nữa đâu. Giá như có cái máy phát hiện đồng loại của giáo sư X ngoài đời thì tốt biết mấy, tớ đã ước như thế đấy. Bởi biết đâu chúng ta là X-men cậu ạ - vẻ ngoài giống loài người nhưng ưu việt và siêu đẳng hơn ha ha. Chúng ta là cuốn giáo trình bậc đại học còn nhân loại chỉ là một quyển sách cấp hai thôi, nên cho dù chúng ta có cố gắng đến mấy cũng không thể khiến họ thông hiểu được, trái lại còn làm cho họ e sợ. Tốt hơn hết hãy từ bỏ và đóng giả làm một quyển sách cấp hai, chẳng hạn vậy. Cho dù điều đó có khiến chúng ta mệt mỏi đến đâu chăng nữa.





Thỉnh thoảng tớ lại nghĩ, thôi mặc kệ, buông xuôi cho nhẹ đầu. Từ giờ tớ sẽ chỉ mặc những bộ quần áo may hàng loạt đến công ty như bao người, đi những đôi giày ba centimet không có gì nổi bật như bao người, sống yên ả nhàn nhạt như bao người, nói năng cư xử và tỏ-ra mình đang suy nghĩ như bao người, bận tâm về những điều đơn giản như bao người, cứ thế thong thong thả thả mà qua ngày. Tớ đã nghĩ tớ nên như thế và tớ sẽ như thế. Nhưng không, không đâu, đấy không phải buông xuôi. Chính như thế mới là thứ tớ phải vật lộn đến kiệt sức để trở thành. Tớ căm ghét điều ấy. Tớ căm ghét cái thế giới bốc mùi mà tớ đang buộc phải chung sống ấy. Họa bì. Phải, tớ chỉ là đang họa bì. Tớ chỉ muốn là chính tớ, chỉ có thế mà sao khó khăn đến vậy?





Cậu biết không, tại sao mà tớ cứ ước mình trẻ mãi? Bởi vì khi tớ còn trẻ, tớ không cần phải giấu giếm những chuyện điên rồ của mình. Không cần phải ngại ngần trước ánh mắt của người khác. Tớ sẵn sàng nói to lên rằng tớ đếch quan tâm. Nhưng thời gian đã tước khỏi tớ sự can đảm ấy. Thật là buồn, vì dù điên rồ đến đâu, tớ vẫn cứ là một phần của cái thế giới này. Và đang từng ngày khuất phục trước nó. Tớ ghét như thế. Ghét đến muốn chết đi được.  





Thế giới này khiến tớ tuyệt vọng lắm, cậu biết không?









.JJ.

Thursday, September 15, 2011

Vàng phai đi mùa thu, để lá hoa bớt phiền muộn






Quả là buồn khi tôi đã bắt đầu kể về cậu bằng thì quá khứ. 




Mọi thứ chẳng hiểu sao lại cứ như vậy, trượt ra khỏi tầm tay và khi người ta từ bỏ hi vọng thì rất nhanh sẽ trở nên xa xăm như một câu chuyện xảy ra vào kiếp trước.




Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến cậu, cậu ạ. Nhưng đó đã không còn là cảm giác kiệt quệ của những cơn đau dạ dày quặn thắt như xưa nữa. Chỉ là một khoảng trống vắng và hoài niệm rất mơ hồ, tựa như khi nhìn ngắm buổi hoàng hôn sắp tắt. Buồn cười thật đấy, tôi đã già đâu, thế mà sao cứ thấy mình giống một kẻ gần đất xa trời đang ngồi hồi tưởng lại về quãng đời tuổi trẻ đã qua vậy nhỉ. 




Người ta bảo, mọi cuộc gặp gỡ đều mang một ý nghĩa nào đó. Không biết cuộc gặp gỡ của chúng ta có ý nghĩa gì? Tôi còn chưa kịp biết. À, có lẽ là để cho tôi tỉnh ngộ, rằng thực ra thì làm gì có thứ gọi là "định mệnh" ở trên đời, phải không?  




Suy nghĩ mãi về những điều này, rồi đến lúc chợt cảm thấy thật vô nghĩa. 







.JJ.