Thursday, July 21, 2011

Tháng Bảy







Chẳng nhớ chính xác từ bao giờ, nhà tôi lúc nào cũng có người. Bạn gái, em trai, bố, thi thoảng có thêm sự góp mặt của mẹ. Điều đó không hẳn tệ, vì dù sao đó đều là những người tôi yêu quý, có thể chuyện trò đùa nghịch hết sức thoải mái vui vẻ. Họ giữ tôi về với bữa cơm gia đình sau giờ làm. Cùng xem và bình luận về một bộ phim, một ca khúc, một chương trình tivi. Có ai đó để tôi quát mắng. Và ai đó để quát mắng tôi. Những sợi dây giữ chặt tôi với cuộc đời, giữa dòng chảy ồn ào xô bồ của đô thị đơn côi này.




Nhưng đôi lúc, tôi chợt nhớ nhung cái cảm giác của một buổi sáng thứ bảy, khi tôi thức dậy một mình, ra khỏi giường mở máy tính, chọn lấy một bản nhạc không lời, rồi cứ thế yên lặng nhìn ra khoảnh ban công đầy nắng. Âm nhạc như nước tỏa lan. Bước chân trần giẫm lên nền gạch không phát ra tiếng động. Con mèo vàng béo ú nằm cuộn tròn dưới gầm bàn. Tiếng rù rù của máy tính. Hoặc trong đêm tối nằm đọc một cuốn sách. Những lúc ấy, sự tĩnh lặng của cô đơn mới thật bình thản làm sao.




Thế nên tôi nghĩ, có lẽ cuộc sống thật công bằng và tốt bụng khi gửi đến cho chúng ta mọi thứ trái ngược nhau. Tỉ dụ như mưa và nắng, đêm và ngày, nỗi buồn và niềm vui, đau đớn và hạnh phúc, cô đơn và không cô đơn. Sau rốt, cái mà chúng ta có được, chính là bài học về cách trân trọng tất cả. Yêu thương tất cả.




Kể cả nỗi cô đơn.





.JJ.

1 comment: