Wednesday, February 16, 2011

Những chuyến thiên di








Tôi nhìn thấy một bầu trời sạch sẽ bên ngoài cửa sổ tầng 7. Thật khó để mà tả cho rốt ráo cái cảm giác ấy, sạch đến nhức cả mắt, bất chấp không khí giá lạnh của một buổi trưa tháng Hai.


*


Tôi lại muốn ra đi. Sau mỗi chuyến đi, người ta thường hỏi tôi, ở đó có gì hay? Tôi cười bảo, có người hay. Ừ thì, đâu cũng chỉ là một điểm đến thôi mà. Tôi thực ra không có cái thú vui tao nhã như nhiều người, tỉ dụ khám phá văn hoá các vùng miền hay cảm thụ vẻ đẹp thiên nhiên gì gì đó. Với tôi, đơn giản chỉ là được đi. Cái tôi cần là sự dịch chuyển. Ngoài ra tất cả đều không quan trọng.


*


Tôi vẫn luôn ao ước về một chuyến đi trong đêm. Tĩnh lặng, không có tiếng nói cười, không sách báo. Chỉ mình tôi im lìm nhìn ra ngoài không gian thẫm đen. Tôi muốn biết khi đó mình sẽ nghĩ gì.



*



Tôi thường thích đi nước ngoài. Tôi thực sự yêu cái cảm giác lạc lõng khi đứng giữa một đám đông không cùng ngôn ngữ. Tôi không hiểu họ, họ không hiểu tôi, một cách thuần tuý và nguyên sơ. Như thế mới có thể thấm thía câu nói, nơi đây đã không còn là quê nhà của mình. Không còn một chút kết nối nào. Một sự đứt rời hoàn hảo. Một sự cô đơn hoàn hảo. Ngôn ngữ, thì ra quan trọng đến như thế.



*



Bạn tôi bảo, Nhân Mã hợp với đi nhiều quen biết nhiều. Tôi vẫn đang cố gắng chữa trị những góc méo mó của bản thân.



*



Người ta an tâm ra đi, là bởi còn có chốn để quay về. Thật may, vì tôi là một kẻ du hành an tâm.







.JJ.

No comments:

Post a Comment