Saturday, February 5, 2011

Like sadness, like memories






Giá mà em có thể kể cho anh nghe về sự kì diệu của một tách cà phê sáng. Mùi thơm tỉnh thức của nó. Màu nâu sóng sánh xinh đẹp. Hương vị ngọt ngào và nồng đượm. Ngoài cửa là ánh nắng sau nhiều ngày giá rét. Thời khắc này, đáng để yêu biết bao. Đáng để sống biết bao. Em thật là một kẻ dễ hài lòng anh nhỉ, có thể trở nên yêu đời chỉ vì một tách cafe. Giá mà anh biết được tất cả những điều ấy. Giá mà em có thể chia sẻ cho anh tất cả những niềm vui bé nhỏ ấy. Có lẽ em đã không phải khóc.



Anh biết không, những hồi ức đôi lúc khiến em mệt mỏi. Đó là khi em đối mặt với hiện tại và chợt nghĩ, tất cả những điều này - tình yêu này, thú vui này, bộ phim đang xem, con đường đang đi, nụ cười, giọt nước mắt - dù là gì, đến một lúc nào đó cũng sẽ phải nằm lại phía sau lưng và bị lãng quên, em lại cảm thấy buồn phiền đến mức không còn muốn trải nghiệm cái thực tại đang có của mình. Em không muốn quên anh. Em chưa muốn quên anh.



Tình yêu của em. Người đàn ông trong tiền kiếp của em. Em đã từng yêu anh đến thế. Chúng ta đã từng yêu nhau đến thế. Nhưng cuối cùng, anh vẫn sẽ chỉ còn tồn tại như là một trong rất nhiều mảnh hồi ức vụn vỡ của em. Cứ thế mà chìm sâu, chìm sâu. Thật đáng buồn biết bao.



Nên em đã ước ao, có thể một lần kể cho anh nghe, về sự kì diệu của tách cà phê sáng.



Em vẫn đang nói đây. Anh có nghe thấy em không?







.JJ.

No comments:

Post a Comment