Sunday, January 16, 2011

Just an illusional girl in an illusional world




Hai mươi lăm tuổi, lẽ ra tôi không nên làm việc mà tôi đang làm đây. Cụ thể, tôi đang thử hình dung về việc cậu ta công bố tin có bạn gái. Ha ha, chắc lúc đó loạn lắm đây. Đảm bảo tôi sẽ khóc như một cô bé mười lăm tuổi cho xem. Rồi tôi sẽ viết hàng tràng giang đại hải những thứ đớn đau với đủ mọi lý lẽ dằn vặt trách cứ cậu ta cho xem (dù cậu ta chả thèm một mảy may hay biết). Tôi sẽ oán hận cậu ta tận xương tuỷ cho xem. Tôi không thể ra mặt đại trượng phu mà bảo "chúc mừng cậu, hạnh phúc của cậu là của tôi" được. Nhất định tôi sẽ chỉ nghĩ, tôi đã yêu cậu đến như thế, tại sao cậu dám làm thế với tôi? Nhất định tôi sẽ chỉ nghĩ, cậu là ai mà dám ngang nhiên giơ chân đạp đổ giấc mơ của bao nhiêu người? Con người ích kỷ quá mà, mấy ai vui với niềm vui của kẻ khác khi chính mình lại vì niềm vui đó mà đau khổ? Cưỡng ép bản thân quá cũng không phải cách tốt. Lý trí và tình cảm vốn chẳng bao giờ song hành.




Nhưng thực ra thì, cậu ta không có lỗi về cuộc đời tôi. Không phải vì cậu ta mà tôi thành một kẻ tẻ nhạt thế này. Không phải vì cậu ta mà cuộc sống của tôi đơn điệu thế này. Cậu ta hoàn toàn chẳng có lỗi gì cả. Mọi lỗi lầm đều là ở phía tôi, vì đã yếu đuối đến thế, nhạt nhoà đến thế, để phải cầu xin và dựa dẫm vào ánh sáng hư ảo của cậu ta, sự ấm áp hoang đường của cậu ta, lấy đó làm niềm vui và động lực bước về phía trước.




May có em đời còn dễ thương. Tôi cứ nghĩ mãi như thế khi vào nhìn tấm ảnh của cậu ta, nụ cười đẹp đẽ của cậu ta. Tôi hay gọi cậu ta là "người đàn ông từ trong tiền kiếp", thực ra chẳng hoa lệ thế đâu, cậu ta, xét cho cùng cũng chỉ là kẻ bị lợi dụng, để tôi tự làm mình vui vẻ, tự uý lạo bản thân. Phàm là con người, ai cũng cần phải có một chỗ để dựa vào đúng không? Chẳng ai đứng được một mình đâu, tôi tin chắc là như thế. Nhưng tôi khiếm khuyết hơn người khác ở chỗ, tôi không tìm được đối tượng để bám víu ấy. Vậy nên tôi đành lòng đặt nó vào một nơi xa xôi và hoang đường và vô cùng thiếu chắc chắn, là cậu ta. Nếu không phải cậu ta, nhất định sẽ phải là một ai khác, một cái gì đó khác, một người bạn, một người tình, một con chó, một con mèo, một cái cây, giả dụ vậy. Chẳng qua cậu ta tình cờ có mặt ở đó, trong cuộc đời tôi, đúng địa điểm, đúng thời gian. Vậy thôi.




Cậu ta và họ, đều khiến tôi nảy sinh cảm giác e sợ khi nghĩ rằng một ngày nào đó thứ tình cảm phù du này sẽ biến mất. Nhưng đối với họ, đó là vì tôi thương cảm cho họ, sợ hãi rằng họ sẽ bị lãng quên, giống như chúng ta thường hay xót xa trước cái chết của một con người. Còn đối với cậu ta, đó lại là sự thương cảm và sợ hãi cho chính tôi. Cậu ta, chắc chắn là giấc mơ cuối cùng của tôi, vậy thì, khi giấc mơ này kết thúc, tỉnh mộng, tôi sẽ còn lại gì để đối mặt với đời? Thế nên cứ ích kỉ mà ao ước, làm ơn thật khẽ thật khẽ thôi, cứ nói dối đi, cứ để tôi mơ đi, đừng làm gì đánh thức tôi khỏi giấc mơ dang dở tật nguyền này.




Tôi sai chăng? Tôi điên chăng? Có lẽ. Nhưng người ta gọi một người điên ý thức được rằng mình đang điên và hoàn toàn hài lòng với bệnh trạng của mình là gì? Ha ha XD Đôi lúc tôi thấy mệt mỏi với cái việc phải lớn lên, và già đi. Vì một người lớn, theo lý thuyết lẽ ra phải tự đương đầu được với mọi thứ rồi, không thể cứ như con đà điểu rúc đầu vào trong cát mãi vậy được. Nên giá gì tôi cứ thơ bé mãi, cứ được bước đi trên mây mãi, thì thật là hay biết bao nhiêu.




Ôi, Peter Pan ơi, tại sao Wendy lại phải lớn lên?





.JJ.

No comments:

Post a Comment