Tuesday, August 7, 2012

Vị của một tách cà phê





Tôi không thích cà phê miền Nam lắm. Đó là kiểu cà phê rất đặc trưng của xứ nóng, giống như trà chanh của miền Bắc mỗi độ hè về vậy, cà phê thì ít mà đá thì nhiều, đôi khi tôi còn đùa rằng đây là nước đá có vị cà phê. Bạn tôi dân Sài Gòn thứ thiệt, ra Hà Nội chơi đi cà phê bèn càu nhàu, sao ngoài này họ tiết kiệm đá dữ dội vậy, ha ha. Tôi lại càng không thích cà phê "Tây", bày bán trong những cửa hiệu sang trọng đẹp đẽ, với những cái tên đôi khi gây bối rối cho một số người kém ngoại ngữ, pha chế bằng nhiều kiểu cầu kỳ, béo ngậy thơm tho nhưng nhạt nhẽo.



Nói chung, một tách cà phê tôi muốn thưởng thức nhất, bất kể hạt cà phê được trồng ở vùng đất nào, do "nghệ nhân" nào rang xay chế biến, thì đều phải do một quán cà phê của miền Bắc pha chế. Cũng có thể vì ở đâu quen đấy, nhưng độ đặc sánh của cà phê sẽ tỉ lệ thuận với sự phấn khích của tôi. Tôi thích uống cà phê một cách chậm rãi, ngất ngây khi vị đắng ngọt của cà phê tan ra trên lưỡi, trên môi, và đọng lại với thật nhiều dư vị đậm đà lưu luyến. 



Một tách cà phê như thế, tốt nhất hãy uống ở một quán ven đường, với những chiếc bàn ghế tạm bợ sẵn sàng bị thu dọn sạch sẽ ngay khi thoáng thấy bóng dáng chiếc xe tải dẹp trật tự, còn khách hàng thì tán loạn chạy ra dong xe đi mất nếu không muốn đến nhận xe tại trụ sở công an phường. Tôi thực là rất thích những quán cà phê ấy. Chúng mộc mạc và giản dị và lại đủ thâm trầm. Đến đó, tôi có thể ngồi tựa lưng vào tường, thẫn thờ hàng tiếng chỉ để ngắm dòng xe trôi trên con đường trước mặt. Những lúc ấy, cuộc sống tựa như những thước phim quay chậm, và tôi đơn giản là một người đứng ngoài lề quan sát, chẳng có và cũng chẳng cần có mối liên hệ gì tới chúng.   



Đôi khi, tôi nghĩ về nụ hôn với một chàng trai vừa uống xong tách đen đá. Nó làm tôi nhớ đến câu hát của Utada Hikaru. Nụ hôn cuối có vị của một điếu thuốc. Đắng. Và buồn. Cậu ta không hút thuốc, nên nụ hôn cuối của chúng tôi chỉ có vị của cà phê đen. Tuy có chút khác biệt, nhưng tựu chung vẫn là vị đắng. 



Và cũng thật rất, rất buồn.






.JJ.

No comments:

Post a Comment