Tôi
tự hỏi, chuyện gì là tệ hơn, tận mắt chứng kiến cái chết của một người,
hay là không hề biết gì, thế rồi bẵng đi một thời gian trong câu chuyện
vui bên lề nào đó, bỗng nhận được hung tin.
Hoặc cả hai
đều tệ như nhau, tôi đoán. Nhưng nếu tôi được biết về cái chết ấy đúng
lúc, hẳn tôi sẽ không phải chịu đựng cảm giác buồn thương như bây giờ.
Nếu tôi được biết về cái chết ấy đúng lúc - có lẽ tôi vẫn sẽ buồn thôi ừ
tôi sẽ buồn nhiều chứ chẳng phải mọi cái chết đều quá đáng buồn hay sao
và cậu thì còn quá trẻ như thế lẽ ra cậu không cần chọn con đường ngắn
vậy để đi - nhưng nếu tôi biết tin đúng lúc, tôi đã không đày đọa cậu
như bây giờ. Bởi kể từ ngày biết tin, cậu đã phải chết thêm thật nhiều
lần trong tâm trí tôi, ở rất nhiều cảnh trí. Giống như tôi tự tay giết
cậu thêm thật nhiều lần, vì không biết tường tận về cái chết của cậu,
tôi cứ không ngừng tưởng tượng. Tôi nhìn thấy cậu đứng nhìn vẩn vơ ra
xung quanh giữa đồi thông Đà Lạt - cái Đà Lạt đã vì cậu mà trở thành một
ám ảnh tang tóc trong tôi. Rồi cậu chết. Rồi mọi thứ lại lặp lại, tôi
lại thấy cậu đang đi dạo trên triền đồi Đà Lạt dưới ánh hoàng hôn. Lúc
nào cũng là Đà Lạt và lúc nào cậu cũng có cái vẻ ngơ ngác cô độc ấy. Hay
có lẽ cậu đã thực sự biến thành một linh hồn và quay trở về Đà Lạt? Nếu
đúng là vậy thì cũng tốt có phải không?
Nhưng dù tôi có
tưởng tượng thế nào, thì kết cục vẫn thế. Chẳng có gì thay đổi được sự
thật rằng cậu đã chết. Tôi nghĩ về cách mà cậu sẽ hòa vào cát bụi như
tất cả mọi người, hình hài bé nhỏ tàn tạ ấy sẽ mục nát dần dưới đất
lạnh. Nhưng như thế thật quá cô đơn và vì cậu đã phải chịu thật nhiều cô
đơn trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu rồi, nên tôi vẫn hy vọng cậu đã
được hỏa thiêu theo đúng ước nguyện, để ai đó có thể tuẫn táng theo tro
bụi của cậu những vần thơ đã cháy. Hy vọng người ta đã thả cậu trên một
con sông. Để con sông trôi ra biển. Để nước biển bay hơi. Và rồi trong
một cơn mưa nào đó giữa cái thế gian rộng lớn này, cậu đã mưa xuống cùng
những vần thơ ấy.
Cậu đã chết cách đây bốn năm rồi -
thông tin này đối với tôi thật không thể nào hiểu nổi. Nó như một thực
tế tách rời khỏi mọi thứ. Tôi đã sống bốn năm với cái cuộc đời trong đó
tồn tại ý nghĩ rằng cậu vẫn đang sống đâu đó. Nhưng không, thực ra cậu
đã chết. Trong đoạn đời ấy của tôi, thực ra cậu đã không còn hiện diện.
Sự thực ấy khiến tôi hụt hẫng, giống như mình đột nhiên bị đánh cắp một
thứ gì. Giống như có hai thế giới song song cùng tồn tại và một ngày
không hề báo trước chúng bỗng nhảy xổ vào nhau và tôi chẳng biết làm gì
khác ngoài tan vỡ bởi nỗi buồn.
Bạn tôi bảo thôi thì
trong cuộc đời tan nát của cậu, cậu cũng đã có được một đoạn thời gian
hạnh phúc và nhận được thương yêu. Thế là đủ. Sống có gì vui chết có gì
buồn. Nhưng tôi vẫn nghĩ, sống thì tốt hơn cậu ạ. Sống đúng là chẳng có
gì vui, nhưng chết thì đáng tiếc lắm. Cậu lẽ ra không cần chọn cách trở
thành loài hoa cậu thích, loài hoa nở trong đêm và chết trong đêm, loài
hoa ngắn ngủi nhất trên thế giới này. Nhưng cậu đã chọn. Và cậu thực đã
chết rồi.
Cậu thực đã chết rồi.
Tôi chỉ có thể buồn mà thôi.
.JJ.