Monday, February 27, 2012

Biến mất ở Thư Viên





"Đứng lâu mỏi chân chị la cà ở gian sách khác nhưng mắt luôn ngó về nơi gã đàn ông xưa từng đứng. Tôi kêu trong câm lặng, Hảo ơi nhìn tôi đi, tìm kiếm tôi đi. Không âm thanh, nhưng cổ họng thì như bể nát. Nhưng buổi tối ở Thư Viên, từ lúc đặt chân vào đó cho đến khi nhà sách rung chuông đóng cửa, Hảo không một lần đưa mắt tìm tôi.



 
Một bữa đứng ở kệ sách tôn giáo, tôi giơ một cuốn lên vẫy vẫy gọi Hảo, cuốn này có nói về nghệ thuật buông bỏ nè. Hảo ngẫng lên, hơi ngạc nhiên rồi quay lại với cuốn sách đọc dở trên tay, tìm kiếm trong đó một gã xấu xa nào hao hao một người đàn ông biền biệt từ lâu lắm. Hảo không biết đó là lần cuối cùng chị nhìn thấy tôi. Hôm ấy tôi mặc áo kẻ màu xanh xám, tóc tôi cắt cao. Biến mất như một phụ diễn trong màn ảo thuật, tôi đi vào khe của những cuốn sách, náu trong thứ bóng tối trong suốt, với ý nghĩ chỉ khi biến mất mình mới được tìm."








- Biến mất ở Thư Viên - Nguyễn Ngọc Tư









Tuesday, February 7, 2012

Sự tái lại của một ảo ảnh

 .via Ái Vũ.




Chúng tôi nằm cùng nhau trên một chiếc giường nhỏ. Vì nóng quá nên tôi nằm dịch ra xa. Cậu ta, dù đang trong cơn mơ ngủ, quờ tay không thấy tôi đâu lại nằm xích vào. Cứ thế một người dịch ra xa, một người xích lại gần, kết quả tất yếu là suýt chút nữa tôi bị rơi xuống đất.   




Câu chuyện rất nhỏ nhặt và có chút buồn cười. Thỉnh thoảng khi nhớ lại tôi vẫn muốn mỉm cười. Và hơi hơi cảm động. Rồi lại nghĩ vẩn vơ, giá cậu ta cũng từng có ý định kiếm tìm và giữ chặt lấy tôi như thế, không phải trong cơn mơ ngủ, mà là một lúc nào đó hoàn toàn tỉnh táo, thì tốt biết bao. 




Những điều khiến người ta cảm động mà lại chẳng mang ý nghĩa gì, sao chúng cứ đáng buồn đến vậy. 





Thật sự rất rất buồn.











 .JJ.