Wednesday, August 24, 2011

Chóng quên






Thật ra, không được trải nghiệm những chuyện tình đẹp cũng là điều hay, như thế sẽ không cần quá đau khổ khi chúng biến mất. Phải ghi nhớ cái gì quá lâu, đối với tôi cũng là một dạng tan nát và tuyệt vọng.




Quên đi được là tốt hơn cả.







.JJ.

Tuesday, August 23, 2011

Viết nhân sinh nhật bố




Mỗi khi nghĩ về bố tôi, về con người với hình hài vì phải trải qua rất nhiều dày vò của cuộc đời nay đã trở nên gầy gò bé nhỏ và già cỗi, trong tôi lại trào lên một sự mỏi mệt rã rời. Đó, là sự mỏi mệt của nỗi thương cảm.




Tôi không thường nói chuyện với bố, không phải vì tôi không muốn, mà đó dường như là một quy luật bất biến với nhiều lý do. Tôi cũng chỉ giống những đứa trẻ bình thường, khi lớn lên, dần dần theo bản năng sẽ khép lại thành những ốc đảo của riêng mình, với những mối bận tâm riêng tư, những phiền muộn không thể nói. Vả chăng, câu chuyện giữa một đứa con gái với người cha, có khi nào lại sẽ trở thành một cuộc tâm sự đến tận cùng? Tôi vẫn cố gắng hết khả năng của mình để nói chuyện với ông, nhưng tôi biết, như thế là không đủ. Vậy mà tôi cũng bất lực, chẳng thể làm gì khác hơn được.




Thi thoảng, bố cũng kể tôi nghe về những lo lắng của mình. Thường là về chúng tôi, như mọi bậc cha mẹ khác. Tôi nghe, và thấy buồn, ở tuổi này rồi ông vẫn chưa được một lúc nào thảnh thơi. Làm người sao mà khổ sở quá. Thế nên tôi lại càng giấu kỹ những tổn thương của bản thân, để ông không phải băn khoăn thêm nữa. Đôi khi chúng ta cứ vì quá yêu thương mà buộc phải khép kín tâm tư trước đối phương như vậy.




Tôi rất sợ phải hình dung về nỗi cô đơn của bố mỗi lần bắt gặp ông ngồi một mình bên cửa sổ, bên bàn nước, hay trước chiếc tivi. Hoặc tưởng tượng ông đang quanh quẩn ra vào trong căn nhà im tiếng người, tôi đi làm, em tôi đi học, mình ông lụi hụi với đám sách vở của đứa con trai nhỏ, rồi lại lo lắng mớ rau cân thịt chuẩn bị bữa ăn. Lúc nào cũng thui thủi một mình. Cái dáng một mình đến tội. Đến xót xa. Đến muốn rơi nước mắt. Người ta rốt cuộc sẽ cảm thấy gì, khi đã sống qua ba phần tư thế kỷ, vật lộn gần trọn kiếp người, và rồi vẫn cô đơn đến thế? Sẽ như thế nào nếu như một ngày kia tôi không còn ai để có thể nói ra những điều đau đáu trong lòng? Sẽ như thế nào?




Khi nghĩ về tất cả những điều đó, tôi bỗng nhiên thấy sợ hãi. Đó chính là tương lai của tôi, một tương lai với ngôi nhà tầm tầm trong một con hẻm tầm tầm và những đứa con tầm tầm không có gì nổi trội đáng để tự hào và những gánh nặng chẳng khi nào có thể cất khỏi vai. Và tài sản lớn nhất là nỗi cô đơn không cách nào chia sẻ.




Người ta cứ sống, chỉ để nhận lấy một cuộc đời như vậy hay sao?






.JJ.

Monday, August 22, 2011

Never been loved








em biết không,




Chúa đã bỏ loài người




Phật đã bỏ loài người




vậy thì tình yêu, liệu sẽ cứu chuộc được điều gì?









.JJ.

Siêu thị tình yêu








Em sao thế? Tôi gọi lại cho Thiên Thiên, nghe đầu dây bên kia lặng phắc, không một tiếng động, như thể cô đang ở trong một căn phòng kín.




Em mệt qúa. Mình chia tay đi. Vẫn giọng nói thong thả buổi sáng, Thiên Thiên trả lời tôi. Dừng lại một chút, cô nói như thở dài.




Đã bao giờ em nói là yêu anh đâu.




Đáng lẽ còn nhiều điều tôi có thể hỏi, nhưng tôi đã buông máy. Chẳng phải là lần đầu tiên tôi có những mối quan hệ kiểu này, cũng chẳng phải là lần đầu tiên những cô gái kiểu này muốn rời xa tôi. Có thể họ khác Thiên Thiên ở chỗ là họ sẽ đến cám ơn tôi vì tôi "rất tốt, đã cho họ một thời gian thật đẹp", nhưng (điền vào đây 1000 lý do) mà họ buộc phải rời xa tôi. Cũng có loại người đơn giản nói thẳng "em có người khác". Tình yêu chưa bao giờ được hay bị đem ra làm lý do. Có ai đem những thứ biết thừa là vô lý ra giải thích bao giờ.




Cho nên, tôi chẳng cần nghe Thiên Thiên nói đến ngàn lẻ một lý do kia làm gì. Tôi chưa bao giờ níu giữ bất cứ cô gái nào, bất cứ ai. Chúng tôi như những khách hàng trong siêu thị, ngắm nghía, ướm thử và chọn lựa. Vui vẻ và hờ hững. Hững hờ vui vẻ.




Cảm giác trống rỗng mà tôi đang trải qua này hẳn giống với khi nhìn món hàng ưa thích bị người ta đưa đi mất, nhận ra rằng trong suốt qúa trình thử, ướm, chọn lựa đó, tôi lại không đem theo tiền. Và tôi biết trước kết cục là mình sẽ đi khỏi siêu thị vui vẻ đó với hai bàn tay trắng, thậm chí không có được một viên kẹo để ngậm. Tôi không phải là các bà các cô để tìm sự vui sướng trong lúc lang thang nhìn ngắm những thứ không thuộc về mình. Tôi cũng không vào siêu thị để dạo chơi. Nhưng rốt cuộc tôi lại quên mất mình đã muốn tìm cái gì. Và rồi cũng chẳng quan trọng nữa khi tôi không có một xu dính túi. Mọi việc nghe buồn cười một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả là sự phung phí thời gian, công sức và cả cảm xúc một cách đáng ngạc nhiên.




Chúng tôi không yêu nhau. Thật sự giản đơn. Ắt hẳn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi một mối quan hệ như vậy tan vỡ.





Bước ra. Nhún vai. Nhìn xe chạy. Rồi quên.








- Ngủ dưới vòm cây/Lam Thiên -

Monday, August 15, 2011

Nắm tay nhau và nhảy khỏi chuyến tàu






Thì thôi vậy, chúng ta vốn dĩ là không cần có nhau.
Chúng ta sẽ không nắm tay nhau nhảy khỏi một chuyến tàu đâu, không thể.

Thì thôi vậy, em sẽ nghĩ xem.



- Ngủ dưới vòm cây - Aster







Không còn gì cả, ngoại trừ âm thanh của sự trống rỗng. Cứ vang mãi vang mãi vang mãi không thôi.





Anh có nghe thấy không?







.JJ.

Những buổi sáng







Khi cơn buồn ngủ chưa thực rời đi. Tâm trí còn mơ hồ lẫn lộn. Đó, chính là lúc lòng thành thật nhất. Và cũng yếu đuối nhất.





Sáng nay, cuộn mình trong tấm chăn mỏng. Đã rất muốn khóc vì ý nghĩ chúng ta rồi sẽ quên nhau.







.JJ.

Friday, August 12, 2011

Anh như ngọn sóng triều dâng






. Sau này, chắc chắn khi nghĩ lại về buổi tối ngày hôm đó, thứ tôi còn nhớ rõ nhất sẽ chỉ là tiếng mưa rơi. Trận mưa dữ dội của tháng tám, như đoạn kết của mùa hè. Một lần nữa, mùa hè của tôi lại đến và đi theo cách ấy. Đến và đem đến, rồi lấy đi khi ra đi.





Lẫn trong âm thanh ồn ã đến nhức tai của mưa đập lên nóc tôn, là giai điệu của Impossible.





tell them I was happy
and my heart is broken
all my scars are open
tell them what I hoped would be
Impossible
impossible
Impossible
impossible

hãy nói cho họ biết em đã từng hạnh phúc
nhưng giờ đây trái tim em đang tan vỡ
mọi vết thương bỗng há miệng trở lại
hãy nói cho họ hiểu về những điều em đã từng ao ước
rằng tất cả chỉ là vô vọng
chỉ là vô vọng mà thôi








. Quỳnh kể cho tôi nghe một chi tiết trong cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc hôm trước. Rằng một người phụ nữ sẽ phải đi qua nhiều đợt thủy triều mới có thể tìm thấy bến đỗ của mình. Và một người đàn ông, anh ta sẽ là đợt thủy triều của nhiều người, trước khi trở thành bến đỗ của ai đó.





Cậu. Là ngọn sóng triều dâng của tôi.





Nhưng đợt thủy triều ấy, rất nhanh đã rút đi mất rồi.











.JJ.

Sunday, August 7, 2011

Tình yêu của một người sắp chết

.hoang mang tựa như bước đi trong rừng thẳm.





Ngày xưa, mà thực ra thì cũng không xưa lắm nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác là chuyện của kiếp trước, có một kẻ thường nói với mình, anh ta không còn nhiều thời gian, cho nên đừng chơi đùa nữa.



Lúc đó mình chỉ cười.



Rồi thì xa nhau.



Bây giờ, chuyện cũ hình như sắp lặp lại. Lần này người không còn nhiều thời gian, là mình. Nghiệm ra, trên đời này không có gì là ngẫu nhiên hay vô nghĩa. Luật nhân quả là có thật. Có điều, chẳng hiểu sao cứ ứng vào mình.



Nhưng không tha thứ được thì vẫn cứ là không tha thứ được, ha ha.







.JJ.

Lập thu








. Ngay khi tôi vừa than nóng, trời đất đã tặng cho tôi một trận mưa thật to thật to. Âm thanh của nước rơi xuống từ thinh không là thứ âm thanh trong lành nhất mà tôi từng được biết. Chẳng hiểu sao cứ khiến tôi buồn.






. Chẳng phải đợi tới lúc bị chia lìa bằng khoảng cách địa lý. Chúng ta đã mất nhau, ngay tự trong lòng. Không thể sửa chữa. Không thể níu kéo. Mà cũng không thực cần thiết. Tôi cứ hát mãi hát mãi bài hát ấy. Why do all good things come to an end? Tại sao? Tại sao?






. Đối với một kẻ không biết hài lòng như tôi, cảm giác không cần dựa dẫm hay kỳ vọng vào ai đó về mặt tình cảm thực là một sự thanh thản khó tả. Giá cứ sống được mãi như thế. Đôi khi có thể hơi cô đơn, nhưng cho đến cuối cùng, tôi sẽ nhận được một trái tim bình tĩnh.






. Tiếng mưa ồn ào như muốn cách ly tôi với thế giới bên ngoài. Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa. Lúc này tôi chỉ cần thêm một chút dũng khí. Chỉ một chút thôi, để vứt bỏ. Để buông tay.








Ngày hội vui đã tàn rồi

mà mình thì, cũng chẳng hề buồn lắm








.JJ.