Monday, June 28, 2010

Những cô gái viết văn






Dạo này đang rất thích blog của một cô gái Sài thành. Mỗi ngày đều mở blog cô, nhâm nhi đọc lại các entry cũ cô viết. Thường rất ngắn, có khi chỉ một đôi dòng. Nhưng là những con chữ đẹp đẽ, tác động mạnh đến tâm tư người đọc, khiến tôi lưu luyến say mê. Đôi khi đi trên đường, giữa dòng xe cộ ồn ào còn một mình nhẩm đi nhẩm lại, cảm giác du dương giống như một khúc tình ca.



Thậm chí, nếu tôi là một người đàn ông, tôi nhất định sẽ yêu cô chỉ vì những con chữ đẹp đẽ ấy.



Không hiểu sao tôi luôn tin rằng người viết được ra những con chữ như thế, không thể nào là một người xấu, hoặc hoàn toàn xấu. Một tâm tư nhạy cảm dường vậy, tốt hơn nên sinh ra chỉ để người khác yêu thương.



Nhưng sự thực thì, người tình thường trực của họ - những cô gái viết văn yếu mềm của tôi, dường như lại chỉ luôn là nỗi cô đơn.



Giá mà lúc này có một tách cafe.






.JJ.

Tuesday, June 22, 2010

Nếu ăn tôi, sẽ chết (*)


(*) Bara no Tame ni




thứ tình cảm này, giống như là độc dược



nếu ăn vào, nhất định sẽ chết



nên, cậu bé ạ, có đôi lúc tôi thật chỉ muốn tan biến đi để khỏi phải chịu đựng sự tuyệt vọng và cùng quẫn này



nhưng, nhìn thấy không, đã lại nuốt thêm một giọt nữa rồi






.JJ.

Sunday, June 20, 2010

Lỗi nhịp






Tôi thức dậy khi một ngày nữa lại đến. Cậu bé tóc vàng cười với tôi từ bức ảnh trên tường. Tôi ra khỏi giường, bước tới hôn lên nụ cười thuần khiết của cậu. Đôi môi tôi chạm vào bề mặt thủy tinh lạnh ngắt. Bỗng nhiên tôi muốn khóc. Phía sau lớp kính này là tình yêu của tôi, là tuổi trẻ cao ngạo và đầy ước vọng của tôi. Tôi đã tìm thấy cậu qua lớp lớp không gian và thuộc về nhau trong từng khoảnh khắc của số phận. Nhưng tôi đã bước lỗi nhịp. Cậu đã dừng lại đâu đó trên con đừơng một chiều, còn tôi không cách chi quay lại được, đành bước mãi và rơi vào vực thẳm; ở đó không có gì ngoài sự trống rỗng. Cậu mãi mãi là đứa trẻ thuộc về phần bên kia đầy ánh sáng của thế giới, nơi tôi không bao giờ còn chạm được tới.



Anh nói đúng. Tôi của ngày hôm qua và tôi của ngày hôm nay là hai người hoàn toàn khác biệt. Thậm chí tôi của phút trước, giây trước cũng đã trở nên xa lạ với con người của thời khắc tiếp theo. Không ai, dù có cố gắng đến thế nào, có thể trở lại làm bản thân mình nguyên vẹn. Giống như bây giờ, dù cả anh, cả tôi, cả những người bạn của chúng ta có cùng xuất hiện bên nhau trên một sân khấu, chúng ta vẫn không thể là chúng-ta-của-hôm-qua được nữa.



Tôi của ngày hôm qua, của phút trứơc, giây trước, đã chết rồi.


Từng ngày trôi qua, chúng ta vẫn đang chết từng phần mà không hề hay biết.


Tôi vẫn biết thế, nhưng tại sao lại cứ đau lòng mãi thế này?









.JJ.

Đóng chặt







Bây giờ là 2 giờ 56 phút chiều. Hà Nội đã dịu dàng đi nhiều so với hai ngày trước. Đã có thể ngồi trong nhà mà không cần mở điều hòa. Thật tốt quá.


Sau khi khóc uống một cốc nước lạnh. Đi loanh quanh trong không gian cô độc đóng chặt của riêng mình. Lắng nghe một ca khúc hay. Vén rèm nhìn ra ngoài, vẫn nắng. Trong phòng mát thế này, nhưng nếu phải đi ra ngoài kia thì hẳn là vẫn nóng nực lắm.


Bây giờ là 3 giờ. Đám quần áo phơi ngoài ban công đung đưa trong gió. Mình và thế giới ngoài kia chẳng có chút liên hệ gì với nhau cả. Mình thích thế.


Không phải những lời màu mè sáo rỗng nói cho hay, thực lòng đang mong cho thời gian cứ dừng lại luôn ở khoảnh khắc này.


Cô đơn, mình đã yêu bạn đến thế này rồi đấy :)








.JJ.

We're still alive but hope just died








Tình cảm đối với anh như pháo hoa khi bắn còn lưu lại bóng đen, không thể nào tan biến.




Thế giới của em đã vì có anh mà khác đi.



Anh là vết thương không bao giờ có thể chữa lành.



Là thiên sứ duy nhất.



Là mơ tưởng vĩnh viễn ngọt ngào của em.






.JJ.

Friday, June 18, 2010

Trưởng thành







Trong lúc tôi không để ý, cậu ta đã vụt biến thành một người đàn ông từ lúc nào rồi.



Đường quai hàm đã rõ nét hơn, yết hầu nhô cao hơn, cơ thể cũng rắn rỏi vững vàng hơn, đặc biệt vẻ rụt rè pha lẫn quyết tâm của một đứa bé trai chuẩn bị bước vào thế giới của những người đàn ông trong đôi mắt cậu ta đã không còn. Nhìn vào mắt cậu ta, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta bây giờ, đã thực sự, thực sự là của một người đàn ông trưởng thành rồi.



Theo dõi quá trình lớn lên của một con người, cũng khá là thú vị.






.JJ.

Wednesday, June 16, 2010

Thay đổi







1. Trước năm 24 tuổi, tôi thường nghĩ nhiều đến tình yêu. Từng viết cho bạn một bức thư, bảo rằng dù thế nào, vẫn muốn yêu và được yêu, dù có thêm trăm lần bị bỏ lại vẫn mong như thế. Còn mơ ước về một tình yêu như đám cháy rừng, mãnh liệt đến nỗi đốt cháy cả chính chủ thể sinh ra tình yêu đó, một tình yêu mù quáng đến nỗi kẻ điên mê muội nhất cũng phải e sợ.


Những lời lẽ khoa trương như thế, giờ đọc lại thấy hơi buồn cười.




2. Trước năm 24 tuổi, tôi thường muốn bỏ đi thật xa. Nỗi mong muốn thường trực, cồn cào, gần như trở thành thèm khát. Nuôi trong đầu những hình ảnh thật đẹp đẽ và phóng khoáng. Vai mang ba lô, chân đi giày vải, áo ca rô bạc màu mở nút khoác xộc xệch bên ngoài chiếc áo thun, một mình đi khắp nơi. Những bãi biển hoang vắng, những bình nguyên rộng mở, những rặng núi ngút ngàn, những thung sâu vời vợi. Cứ đi. Cứ đi.


Ảo tưởng bạt gió và bụi đó, theo thời gian dường như đã mờ nhạt mất rồi.




3. Trước năm 24 tuổi, tôi tin tưởng tuyệt đối vào mối kết giao giữa năm con người xa lạ ở một xứ sở xa lạ. Luôn cho rằng dù trải qua bao biến đổi thăng trầm, dù gần bên hay cách xa, họ vẫn là những người anh em tốt của nhau, không bao giờ quên lãng nhau. Niềm tin đó có một ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tuổi trẻ của tôi, đã từng nâng đỡ tôi qua nhiều ngày khó khăn buồn nản.


Nhưng giờ đây, trong tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sự nghi ngờ. Có thực khi xưa họ yêu thương nhau đến như tôi tưởng tượng? Liệu ở thời điểm này, họ có còn nhớ về nhau nữa hay không? Có gọi điện hỏi thăm nhau? Có còn nhớ ngày sinh nhật của nhau? Có bao giờ thực lòng ước mong thời gian quay trở lại? Những câu hỏi tương tự thế, chúng len lỏi bám rễ vào tâm trí tôi, như loài tầm gửi đáng ghét. Tôi không chủ tâm nuôi cấy chúng, chỉ là, chúng cứ tự đến mà thôi.


Có lẽ vì tôi đã đủ trưởng thành để không cần nương náu vào họ nữa? Hay vì tôi đã chứng kiến đủ mặt trái để nghi ngờ cả niềm tin của chính mình?


Dù thế nào, sự thực là do họ nắm giữ, còn tôi, ngay từ đầu đã chẳng có gì.




4. Khi còn bé, tôi rất thích đọc truyện tranh. Những tưởng sẽ đọc truyện tranh đến khi về già. Cũng thích cả vẽ nữa. Có cảm giác việc vẽ đã ăn vào máu, thành thói quen, không vẽ thì không sao chịu được. Tôi vẽ vào bất cứ thứ gì có thể mỗi lần cầm bút lên. Giấy nháp, góc tờ báo, mặt bàn học, thậm chí khi không tìm được giấy, sẵn sàng vẽ vào lòng bàn tay. Nói vui, là yêu đến chết đi sống lại.


Vậy mà, tôi đã bỏ vẽ được hơn ba năm nay. Bức vẽ cuối cùng đánh dấu bằng một ngày của năm 2007. Cũng chừng ấy thời gian tôi không đọc truyện tranh nữa. Không phải bỏ hẳn, tôi vẫn đọc một số bộ hay, nhưng niềm đam mê khi xưa thì đã không còn.


Những cuốn truyện tranh sờn góc, những bức tranh chì phai màu, tôi thấy chúng nằm ngủ yên trong một hộc bàn nào đó.




5. Khi nhìn lại bản thân thế này, chợt cảm thấy có chút e sợ. Tôi đã thay đổi nhiều đến thế. Có những thay đổi nhìn thấy được, sờ mó vào được, có những thay đổi khi nhận ra khiến bản thân phải giật mình. Có nhiều thứ cũng đã quên.



I'll never be the same, if we ever meet again (*)



Chỉ là, tuổi trẻ của tôi đã trôi qua mất rồi.







.JJ.





(*) Lời một ca khúc của Timbaland.

Làm sao anh biết được


.Hà Nội, ngày bỏng nắng.




....Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà
Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức
Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?


Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
Một chiếc xe bịt kín đi qua
Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng


Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói


Bây giờ anh chỉ còn là một chiếc cốc vỡ, một vết thương
Buổi chiều, những trái cây mùa thu thơm ngát
Em bảo phải cần tìm một lý do để sống
Để gắn bó để lòng mình yên ổn
Thật thế chăng, có thể có không em?






---Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà [9/1973]
Lưu Quang Vũ
(Tặng Quỳnh, ngày xưa)---







Tuesday, June 15, 2010

Vụn vặt




Cô uống nước chanh. Ly lớn nước trắng, bỏ miếng đá và hai lát chanh tươi màu xanh. Đơn giản và tinh khiết như vậy. Phải sau 25 tuổi, cô mới có được cuộc sống đơn giản và tinh khiết như thế. Đã có căn hộ độc thân. Đã có thành phố độc thân. Đã có chuyến du hành.


--- Trích Đảo Tường Vy của Bảo Bối An Ni---



Luôn rất thích An Ni. Thực mong bản thân có thể bình thản đứng giữa cuộc đời như cô ấy. Không sân si, cũng không quá bận tâm về nỗi cô đơn. An nhiên mà bước. Đôi lúc dừng lại để tận hưởng sự tinh khiết của ly nước trắng có hai lát chanh tươi màu xanh. Trên mớ tóc hơi rối cài bông hoa lài trắng. Thật dịu dàng. Nhưng có trái tim bình tĩnh.


Tôi cũng thích một căn hộ độc thân. Một phòng bếp kiêm phòng khách. Một nhà vệ sinh. Một phòng ngủ kiêm phòng làm việc. Đồ đạc bằng gỗ, rèm cửa màu xanh cốm nhạt, điểm hoa trắng. Bàn ăn be bé, có một chiếc ghế. Giá bát chỉ chứa đôi ba chiếc bát con, một chiếc bát tô, một muôi canh, dăm ba chiếc xoong... Cái gì cũng be bé, vừa đủ. Nuôi thêm một con mèo. Một chiếc máy tính. Nằm trên tầng cao của một khu chung cư. Sáng sáng đi làm, tối về nghỉ ngơi. Bình yên mà sống.


Ngẫm lại, sống một mình quá lâu không phải điều hay. Nó tạo cho tôi thói quen hài lòng với sự cô độc của bản thân. Trở nên lười giao tiếp. Có những cuối tuần, hai ngày liền không bước chân ra khỏi cửa, không nói chuyện với ai, chỉ đi lại quanh quẩn trong phòng, lướt web, tán gẫu cùng vài người bạn trên mạng, lúc mệt thì đi ngủ, khi tỉnh dậy sẽ lục tạm bất cứ thứ gì còn sót trong tủ lạnh để ăn qua loa, lười nhác vuốt ve con mèo béo. Vốn đã là một kẻ khép kín, nay càng khó lại gần hơn.


Tôi, và thành phố này, hai kẻ độc thân kết giao cùng nhau, lẳng lặng đi bên nhau mà chẳng thể chia sẻ điều gì.





.JJ.

Thursday, June 10, 2010

Đấy là hạ. Cả tình yêu, cũng chỉ là hư ảo.(*)


.tiêu đề thuộc về K.





Tôi cứ nghĩ mãi, về duyên nợ. Phải trải qua bao nhiêu lượt luân hồi, người ta mới có thể gặp lại nhau? Có thể yêu nhau? Tôi đã trải qua bao nhiêu lượt luân hồi, để nhìn thấy cậu? Và yêu cậu?


Tiếc là, đã cố gắng sinh được ra trong cùng một thời đại, lại vẫn không có cách nào để khiến cậu yêu tôi, như tình yêu tôi đang dành cho cậu.


Một cánh bướm đập ở trời nam mãi mãi không thể gây bão ở trời đông. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng gọi tên cậu, mỗi ngày. Dưới ánh mặt trời mùa hạ hun đốt như thiêu, những giấc mơ bùng lên chỉ để tàn rụi.


Thứ tình cảm tuyệt vọng này, tôi biết phải làm gì với nó đây?







.JJ.

Wednesday, June 9, 2010

Trong mưa








Buổi chiều hôm đó, trên đường đi làm về, trời đổ mưa. Tôi im lặng đi dưới cơn mưa thành phố ngột ngạt và khó chịu, trong một lúc bỗng tha thiết muốn gọi tên người con trai ấy. Muốn một cách kỳ lạ. Người con trai tôi chưa bao giờ từng đem lòng yêu, nhưng lại luôn xót xa hơn bất kỳ ai khi nghĩ về.


Tôi bắt đầu gọi tên anh, trong tâm thức. Một lần. Rồi hai lần. Rồi rất nhiều lần. Cứ gọi mãi, gọi mãi. Vô thanh.


Và khi cái tên ấy lăn ra trên đầu môi, là lúc nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi xuống.


Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc. Chỉ là, trong cơn mưa mùa hạ, tôi đã khóc vì một người con trai mình chưa bao giờ từng yêu.


Hôm ấy, là mùng bảy tháng sáu.





.JJ.

Thế giới hai người








Tôi rất thích tưởng tượng về một thế giới chỉ có hai người.


Nói chính xác hơn, toàn bộ thế giới của tôi sẽ chỉ có người ấy, chỉ dành cho người ấy.


Tương tự thế, toàn bộ thế giới của người ấy cũng sẽ chỉ có tôi, chỉ dành cho tôi.


Tức là, người ấythế giới của tôi.


tôi, là thế giới của người ấy.







Như thế, thật hay.








.JJ.


Tàn hạ


.viết cho LT.





Ngày vẫn rộng và tháng vẫn dài, tôi vẫn đi qua cuộc đời này như một kẻ mộng du. Hạ cũng đã sắp cạn đến giọt cuối cùng. Tôi luôn sợ hãi những khoảng khắc giao mùa, tôi sẽ thấy mình trở nên úa tàn theo thời gian, và chết. Rồi lại tái sinh. Cứ chết đi, rồi sống lại, không biết bao nhiêu lần, nhưng nỗi đau sau mỗi lần sống lại chỉ lớn lên chứ không hề giảm đi. Như nỗi đau của một con ngài cố tách mình khỏi vỏ kén, chỉ khác một điều, tôi thiếu mất cái niềm háo hức đón chào thế giới của nó. Tôi đã là một thực thể chết, ngay từ lúc mới sinh ra. Vậy nên, hãy cứ để tôi chết, mãi mãi, trong duy nhất một lần.



Hãy để tôi chết đi.






.JJ.

Let me escape from the fuckin' boring world





Bây giờ là 12 giờ 29 phút đêm. Lúc này đang muốn bỏ ra khỏi nhà. Đi lang thang ngoài đường. Yên lặng. Như cơn gió luồn lách giữa các khóm lá. Như tuổi trẻ trôi qua kẽ tay. Như thinh không tan vào đêm. Cứ thế mà biến mất. Biến mất. Biến mất.



Biến mất.



Đó thực là một cụm từ buồn.






.JJ.

Quá muộn để chết





1. Tuổi để chết


K bảo, con người có hai giai đoạn phát triển của não bộ, một là thời niên thiếu - cũng là bắt đầu cho thứ gọi là "tuổi trẻ", và những năm từ sau hai mươi bảy tuổi trở đi. Khi đó, não bộ sẽ tiến qua một trạng thái mới, gọi là "trưởng thành", sẽ chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, chuẩn mực hơn. Nghĩa là sẽ bình ổn hơn. Nhàm chán hơn. Không còn thứ cuồng nhiệt và ngông nghênh, bất cần và chóng vánh của tuổi trẻ nữa.

Đánh mất nhiều điều.

Quên lãng nhiều điều.

Hầu hết là những điều khi còn trẻ đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể quên.

K lại bảo, có một câu lạc bộ những-kẻ-chết-năm-hai-mươi-bảy-tuổi. Đó là những người không muốn đánh mất thanh xuân của mình, không muốn trở thành một cái bóng cằn cỗi của quá khứ. Hoặc đơn giản là tuổi trẻ đã phạm quá nhiều sai lầm, không muốn đối mặt với quãng thời gian còn lại, khi nhận thức không còn đủ cuồng nhiệt để bất chấp tất cả nữa. Nên họ chọn cách kết thúc tất cả.

Để lưu giữ.

Để che giấu.

Để mang theo.

Tôi bảo, vậy thì tôi đã quá muộn để chết rồi.





2. Quá muộn để chết


Nếu chết, lẽ ra tôi nên chết vào năm hai mươi mốt hay hai mươi hai tuổi. Đó là thời điểm đẹp nhất, rực rỡ nhất, bất ổn nhất, như những bông pháo hoa bùng nổ đầy ngờ vực trên bầu trời.

Còn giờ đây, đã quá muộn để chết rồi.

Này K, cả hai chúng ta, đành phải tiếp tục sống thôi.






.JJ.

Forever young




1. Có đôi lúc gã tìm thấy bản thân đang nhớ nhung thời tuổi trẻ đã qua một cách da diết.

Những ngày tháng của tuổi hai mươi.


Khi đó, người ta trẻ, người ta điên cuồng, người ta khao khát đến ngây dại tự do và tình yêu. Người ta tin vào một điều gì đó mơ hồ huyễn hoặc nhưng to lớn.

Khi đó, người ta dễ xúc động vì hơi nóng của mùa hạ, vì vẻ rực rỡ của hoa hướng dương, vì sự choáng ngợp của đại dương bao la và những bình nguyên rộng mở.

Khi đó, người ta luôn muốn ra đi.






2. Có đôi lúc, gã nhớ tới những người tình đã đi qua trong đời, bỗng nhiên tưởng tiếc cái cảm giác đau đớn mà họ từng đem lại. Đối với gã, ký ức về hạnh phúc thật mờ nhạt, chỉ có nỗi đau mới có đủ sức mạnh để lưu dấu ấn, khiến gã thoả mãn. Như những vết sẹo trên da thịt, nhức nhối, hằn sâu, đau đớn là thứ làm mạnh mẽ thêm khoái cảm. Gã không chắc lắm. Nhưng giờ phút này, gã ước rằng có một ai đó xuất hiện, và lại khiến cơ thể gã rỉ máu như bị hàng triệu chiếc gai đâm xuyên qua, để gã lại thấy nỗi tuyệt vọng từ mùa đông xanh xám, lại biết sợ hãi những cơn mưa dầm dề cuối thu, hay chìm lấp trong cơn bi ai không lối thoát mỗi chiều hoàng hôn muộn mùa hè.





3. Forever young




Let's dance in style, let's dance for a while
Heaven can wait, we're only watching the skies
Hoping for the best but expecting the worst
Are you going to drop the bomb or not?

Let us die young, or let us live forever
We don't have the power, but we never say 'never'
Sitting in a sandpit, life is a short trip
The music's for the sad men

Can you imagine when this race is won?
Turn our golden faces into the sun
Praising our leaders, we're getting in tune
The music's played by the madman...



Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever?
Forever young!



Some are like water, some are like the heat
Some are a melody, and some are the beat
Sooner or later they all will be gone
Why don't they stay young?

It's so hard to get old without a cause
I don't want to perish like a fading horse
Youth is like diamonds in the sun
And diamonds are forever!

So many adventures couldn't happen today
So many songs we forgot to play
So many dreams are swinging out of the blue
We let them come true!



Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever, forever, forever...?
Forever young, I want to be forever young!
Do you really want to live forever...?(*)






4. Gã thèm cảm giác cô đơn của tuổi trẻ. Như thèm vị của một điếu thuốc đắng ngắt đã phôi pha trên đầu môi.






.JJ.

Nỗi nhớ






Có nhiều khi, vào những lúc bất chợt, khuôn mặt một vài người bạn cũ hiện lên. Đi cùng với nó là ước muốn được ôm lấy họ vào lòng.

Họ, là quá khứ đẹp đẽ, những mảnh thanh xuân vỡ vụn của tôi, chỉ còn lưu lại thứ ánh sáng lung linh mờ ảo.

Nhưng sau cùng, tất cả đều tan biến, cả khuôn mặt bạn bè, cả những cái ôm.

Nhanh như một cơn mưa mùa hè.

Chỉ còn mình tôi đứng dưới ánh mặt trời gay gắt.





.JJ.